Tòa nhà Khoái Lạc, đúng với tên gọi của nó. Tòa nhà lớn thiết kế theo kiến trúc Phương Tây uy nguy lộng lẫy. Mỗi tầng là một cảm xúc khoái lạc khác nhau. Nếu ở tầng trệt tìm được khoái lạc từ những bản nhạc không lời, những tách trà Quan Âm thấm tâm. Thì tầng một là nơi thoái lạc của những con thiêu thân khát tình. Ở một nơi hội tụ đủ đầy nhiều thứ như vậy đương nhiên không thể thiếu dàn cách âm hiện đại nhất để ngăn cách tiếng nhạc ồn ào ở tầng hai tòa nhà. Fake Club điểm hẹn lí tưởng của các phá gia chi tử, với số chỗ mỗi đêm có hạn, mọi thứ đều tính bằng thẻ VIP. Cũng như những club khác nhưng khác biệt duy nhất đó là thông tin của khách hàng được bảo mật một trăm phần trăm - đều mà không bất cứ club nào trong thành phố dám đảm bảo. Phong Hạo Ân ngồi trên sofa dài, đôi chân vắt chéo, tay anh bưng ly rượu Whisky, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Mặc kệ ngoài kia ồn ào náo nhiệt căn phòng VIP ở club như một thế giới khác. Cửa mở ra, một đàn ông trẻ tuổi bước vào phòng. Y ngồi xuống bên cạnh Phong Hạo Ân. Gần sáng rồi! Âm thanh của người đàn ông khàn khàn. Phong Hạo Ân vẫn không mở mắt ngón tay di di trên miệng ly rượu. Lạc Ngạn im lặng, rót rượu vào chiếc ly còn lại trên bàn, uống một ngụm. Không khí im lặng đến có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Lát sau, Lạc Ngạn lại lên tiếng. Vợ tương lai của cậu, không tệ. Nhắc đến Hạ Tử, Phong Hạo Ân lại nhớ đến phong thái của cô, bạc môi nhếch lên. Anh mở mắt nhìn Lạc Ngạn. Cậu biết? Y xua tay mỉm cười. Chỉ có cậu không biết. Ở thành phố này ai không biết cô ấy. Thấy Phong Hạo Ân vẫn nhìn mình nên biết điều nói tiếp. Cô ấy có một mối tình với đội trưởng đội chống ma tuý của thành phố - Viễn Phàm. Anh nghe thấy liền nhíu mày, tuy không tìm hiểu nhiều về cô vợ sắp cưới này nhưng loáng thoáng cũng hiểu được Hạ Tử là ban ngày làm tiểu thư Hạ Gia, ban đêm là trộm. Hai người đó yêu nhau? Có thể sao? Nhìn thấy biểu tình của Phong Hạo Ân, Lạc Ngạn liền nhanh chóng giải thích. Lúc anh ta thực thi nhiệm vụ đã gặp Hạ Tử. Tình chàng, ý thiếp. Hạnh phúc suốt bốn năm, đến khi hoàn thành nhiệm vụ và phục chức thì biến cố xảy ra. Nói đoạn, y dừng lại tặc lưỡi. Chậc, chuyện dài, tôi là người ngoài cũng không rõ. Cậu hỏi đương sự thì hơn. Sắp sáng rồi, cậu về đi. Y uống hết ly rượu trên tay rồi ra khỏi phòng. Phong Hạo Ân uống một ngụm rượu, đôi mắt trầm ngâm. Ngồi thêm một lát, anh lấy áo khoác rời đi. Quay về Phong Gia tắm rửa một lượt rồi lái xe đến Hạ Gia. .... Hạ Tử cả đêm không về, sáng sớm vừa về đến nhà liền bị Hạ Lão Gia bắt đến phòng thờ tổ hối lỗi. Hạ Tử cũng không phản kháng, chuyên tâm quỳ gối. Cô đã từng quỳ rất nhiều lần ở phòng thờ tổ cũng đã từng hứa rằng sẽ không đi đêm nữa. Nhưng nói dể làm khó và lần này cô lại chọc giận ông. Tử Nhi, con nói ông phải làm sao con mới chịu ngoan ngoãn? Ông nuôi con khôn lớn khoẻ mạnh, con ở ngoài làm gì ông cũng không cản. Nhưng con sắp về làm dâu Phong Gia, nếu để bọn nhà báo biết. Sẽ như thế nào? Ông có thể mắt nhắm mắt mở, dọn dẹp chiến trường hộ con. Nhưng Tử Nhi, Phong Gia sẽ không làm thế. Cuộc hôn nhân này con hẳn cũng hiểu rõ đi. Ông không thể cả đời bảo hộ cho con. Tử Nhi, con đến lúc phải trưởng thành rồi! Hạ lão gia nói đoạn khoé mắt ngấn lệ sầu. Ông nuôi dưỡng cô từ khi cô mới lọt lòng, nhìn cô khôn lớn từng ngày. Ông không phải không biết việc cô làm ở ngoài, cũng không phải già cả hồ đồ mà không nghe những lời đồn thổi về cô. Nhưng ông chỉ có một đứa cháu gái này, nên dù thế nào ông cũng nhất nhất yêu thương cô. Trước lúc mẹ cô qua đời ông đã nói rằng chỉ cần ông còn sống ông sẽ cho cô những điều tốt nhất.  Dù vậy, bản thân ông bây giờ cũng đã già rồi. Vẫn phải tìm cho cô một chỗ dựa vững chắc, ngày đó nhận tin cô cùng Viễn Phàm yêu nhau, ông vô cùng bất ngờ. Khi ấy, ông đã vạch ra trăm ngàn kế sách để bắt ép hai người. Vì ông quá hiểu tính cách của Hạ Tử. Nhưng khi ông muốn Hạ Tử chia tay, thái độ bình thản, dể dàng chấp nhận của cô, càng làm ông bất ngờ hơn. Ông từ bất ngờ đi đến bất ngờ khác, lại cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Cùng lúc, vợ chồng nhà Phong Minh mang hôn ước đến tìm ông, hy vọng sớm cử hành hôn lễ. Ông liền chấp nhận. Ông biết, ông ích kỷ nhưng ông không còn cách nào khác. Hạ Gia không yếu thế, họ có thể thẳng thừng từ chối hôn sự này. Khối tài sản của ông đủ để nuôi cô cả đời. Nhưng có tiền thì sao chứ, ông không muốn cô vì đoạn tình cảm oan trái đó mà cả đời cô đơn. Không khí trầm mặc bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa của quản gia.  Lão Gia, Phong thiếu đến tìm tiểu thư nhà ta. Ừ, nói cậu ấy chờ tiểu thư chuẩn bị. Tiếng Hạ lão gia truyền đến, rất nhanh vị quản gia Dạ một tiếng rồi xuống lầu. Hạ lão gia vỗ vỗ đầu Hạ Tử đang quỳ. Ngoan, đi chuẩn bị đi con. Con sẽ hạnh phúc! Nói rồi ông đi ra ngoài, để lại Hạ Tử trầm mặc. Giây phút bất chợt nào đó, trên gương mặc xinh đẹp kia một giọt lệ đã rơi xuống, nhẹ nhàng và tĩnh lặng.