Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 247 : Cô Không Phải Là Mẹ Cháu
Cô bé đã được đưa về nhà, nhưng tinh thần không được ổn định lảm, theo lời kể của cô bé thì cô bé được gọi là “Điệp Châu”, năm nay đã năm sáu tuổi, nhưng hỏi gì đều không biết.
“Có lẽ cô bé bị đập vào đầu nên mất trí nhớ” Võ Hạ Uyên đoán.
Trương Tấn Phong ôm Trương Đức Minh ngồi trên sô pha, giống như một con sư tử đực xua đuổi ngoại lai, cách rất xa: “Vớ vẩn, chuyện cẩu huyết như vậy mà em cũng tin à?”
“Nhưng cô bé thực sự không nhớ được gì.
”
Đôi mắt Trương Tấn Phong hiện lên ánh mắt lạnh lùng sắc bén: “Ai biết được?”
“Phùng Bảo Đạt điều tra thế nào rồi?” Võ Hạ Uyên lại hỏi “Vẫn chưa tra ra được gì” Trương Tấn Phong khắc cau mày, nói đúng ra nếu chỉ là một cô bé bình thường, với năng lực làm việc của Phùng Bảo Đạt thì sớm đã điều tra ra, sau triền núi chỉ có vài gia đình làm nông, nhưng bọn họ đều nói không biết cô bé, giờ nhìn lại dáng vẻ, cử chỉ của cô bé, ba mẹ cô bé này. chắc chắn không phải người bình thường.
‘Võ Hạ Uyên cũng cảm thấy cô bé này có gì đó không đúng, nhẹ giọng hỏi Điệp Châu: “Cháu có nhớ ra ba mẹ mình là ai không?”
Điệp Châu mím môi, đôi mắt màu xanh lam đậm hiện lên vẻ đau khổ, Võ Hạ Uyên vội vàng an ủi cô bé: “Được rồi, được rồi, không cần nghĩ nữa”
Trương Tấn Phong lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Trong nhà tự nhiên có thêm một đứa trẻ, cũng không biết phẩm hạnh của cô bé như thế nào, Trương Tấn Phong đã tự mình kiếm tra cô bé, và cũng đã chọn một vài người giúp việc làm việc nhanh nhẹn chăm sóc cho cô bé.
Trương Tấn Phong Và Võ Hạ Uyên cả ngày bận rộn, kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Nhưng một tuần sau, Phùng Bảo Đạt vẫn không tìm ra được manh mối nào, cảnh sát cũng không tra ra được gì, DNA cũng đã được kiểm tra, nhưng cũng không tìm được người có cùng DNA.
Sáng sớm khi Võ Hạ Uyên vẫn còn mơ mơ màng trong giấc ngủ thì Trương Tấn Phong đã đến hôn cô, đúng ra giờ này anh đã ra ngoài rồi chứ, tại sao… Võ Hạ Uyên đột nhiên thức dậy, ngồi dậy mạnh một cái.
Trương Tấn Phong đang ngủ bên cạnh cô, sắc mặt không tốt lắm.
“Tấn Phong?” Võ Hạ Uyên nghiêng người nhẹ nhàng cọ cọ hai má của Trương Tấn Phong: “Dậy đi”
Một lúc lâu sau, Trương Tấn Phong mới từ từ mở mắt ra: “Hả?”
“Anh khó chịu ở đâu à?”
Nghe Võ Hạ Uyên hỏi vậy, Trương Tấn Phong gật gật, cảm thấy trên người không còn chút sức lực, chân tay đau nhức, cổ họng cũng hơi ngứa, ánh mắt có chút bực bội: “Hình như là bị cảm rồi”
Võ Hạ Uyên vội vàng, trước tiên gọi cho.
Diệp Sâm, sau đó thông báo cho Phùng Bảo Đạt, nhân tiện xin phép Phạm Minh Trạch.
Phát súng năm đó dường như đã phá hủy một nửa cơ thể của Trương Tấn Phong, lúc bình thường thì không sao, nhưng mỗi khi anh cảm thấy không được khỏe, trái tìm anh cũng nhân lúc đó có góp vui, Võ Hạ Uyên bóp chặt lọ thuốc ngồi ở bên giường không dám thả lỏng.
Diệp Sâm kiểm tra kỹ càng rồi trầm giọng nói: “Chỉ là cảm lạnh thông thường, tìm không bị tổn thương gì, nhưng nên uống thuốc đúng giờ”
‘Võ Hạ Uyên thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, bác sĩ vất vả r “Đó là bổn phận của tôi”
Diệp Sâm chuẩn bị mọi thứ chuẩn bị rời đi, đã thấy Điệp Châu đứng ở cửa.
“Đây là…”
Võ Hạ Uyên gượng cười: “Một lời khó mà giải thích hết, chúng tôi xém chút nữa đã đụng phải đứa bé này, nên đã đem cô bé đến bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói là cơ thể cô bé không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là cô bé không nhớ ra gia đình ở đâu và ba mẹ là ai, tôi thấy cô bé còn quá nhỏ, không đành lòng để cô bé một mình ở bệnh viện, nên đem về nhà.
“
“Ö?” Diệp Sâm ngồi xổm xuống trước mặt của Điệp Châu: “Đồng tử màu lam đậm còn có chút xám, kiếu này thực sự rất hiếm”
Trương Tấn Phong dường như nắm bắt được điều gì đó, hỏi: “Anh đã từng gặp qua rồi à”
“Ừ7 Diệp Sâm đứng dậy, “Khi tôi đi hội thảo nghiên cứu bên Nga có gặp qua một lần.
Đối phương là một chuyên gia về não bộ, vì đồng tử có màu sắc rất đặc biệt, nên tôi có ấn tượng sâu sắc”
Trương Tấn Phong: “Anh còn nhớ rõ tên không?”
Diệp Sâm xoay người nhìn về phía Trương.
Tấn Phong, ngưỡng mộ sự sáng suốt và phản ứng của anh: “Nhớ, lát nữa tôi sẽ đưa cho tổng giám đốc Lệ”
Sau khi Diệp Sâm rời đi, Trương Tấn Phong lại nhằm mắt lại một lúc lâu.
Buổi trưa, cổ họng đã đau đến mức không nuốt nỗi, anh nhịn rồi lại cố gắng, cuối cùng vẫn bỏ lại thìa vào bát, bất lực cười với Võ Hạ Uyên: “Tối anh.
Sẽ ăn”
‘Võ Hạ Uyên không thể không đau lòng, dự định lát nữa sẽ đích thân nấu một ít súp lê.
Không biết từ lúc nào Điệp Châu đã đứng ở cửa, mặc một chiếc váy dài trắng, giống như một đóa hoa sơn chỉ mỏng manh sắp nở rộ.
“Mẹ.
.
” Điệp Châu cẩn thận đi vào.
Trương Tấn Phong chỉ vào Điệp Châu, nhưng thực sự vì không khỏe nên anh không nói gì, Võ Hạ Uyên vỗ võ mu bàn tay của anh, rồi ôm Điệp Châu lên: “Bé cưng, cô không phải mẹ của cháu, cháu có thể gọi là dì hay chị đều được, không được gọi là mẹ, hiểu không?”
Điệp Châu vừa hiếu lại vừa không, khóe miệng có chút không vui, cô bé nhẹ giọng nói: “Ngâm một ít lá nguyệt quế vào nước ấm có thế trị đau họng”
‘Võ Hạ Uyên: “Lá nguyệt quế?”
Ánh mắt Trương Tấn Phong sâu thẩm: “Đó là một loại cây của nước Nga, hình như toàn thân đều có thể dùng làm thuốc, và có thể chữa được bệnh viêm họng”
‘Võ Hạ Uyên trong lòng nghĩ ra được gì đó trao đổi ánh mắt với Trương Tấn Phong, cô thấy dáng vẻ của Điệp Châu hình như đã trải qua chuyện như thế này rất nhiều lần, chẳng lẽ cô bé thật sự đến từ nước Nga?
Nga ngăn cách với Việt Nam bởi một đại dương bao la, nhưng tôi nghe nói hàng trăm năm trước có nhiều người Việt Nam đến Nga trong chiến tranh, nên một phần dân Nga bây giờ là người Việt Nam, không khó để giải thích sao Điệp Châu lại có gương mặt của người phương đông.
Tạm thời không bàn đến chuyện đó, vừa nghe nói là nguyệt quế có thể chữa khỏi bệnh viêm họng, Võ Hạ Uyên lập tức kêu người đi đến Nga để tìm, dùng phi cơ riêng đi đến đó, buổi tối trở về.
Những chiếc lá nguyệt quế có góc cạnh rất rõ ràng, hình elip, Võ Hạ Uyên đã kiểm tra đi kiểm tra lại loại lá này không có độc và giá trị chữa bệnh cao, mới đem đi ngâm nước Hương vị của lá nguyệt quế thanh mát và tao nhã, Trương Tấn Phong lại có thể chấp nhận được vị này, uống hết một ly, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Thân phận của đứa bé này không đơn giản” Trương Tấn Phong trầm giọng nói.
Võ Hạ Uyên: “Phùng Bảo Đạt điều tra được gì chưa?”
“Ùm, chủ yếu là những thông tin do bác sĩ Diệp Sâm cung cấp, đó là một gia tộc cổ sinh sống lâu đời ở Nga, họ hành động rất khiêm tốn, hơi giống với gia đình của Lê Đình Cảnh”
Trương Tấn Phong dừng lại một chút: “Nghe nói rằng hầu hết tất cả các thành viên trong gia đình này đều có đồng thử màu xanh lam đậm pha chút xám, đó xem như là một dấu hiệu”
‘Võ Hạ Uyên hiểu rõ, gật đầu, trong lòng nghĩ gen này chắc chắn rất trội, chỉ cần nhìn mắt có thể biết có phải người nhà hay không.
“Sau này anh sẽ cho người đến Nga điều tra thêm” Trương Tấn Phong đè hai bên thái dương: “Không biết Điệp Châu là người ở trong chính tộc hay chỉ là người ở nhánh nhỏ”
‘Võ Hạ Uyên vội vàng đỡ anh năm xuống: “Để sau rồi nói, anh nghĩ đi”
Trương Tấn Phong đã cử người đi Nga điều tra, họ chỉ có thể kiên nhắn chờ tin tức, Trương Tấn Phong ốm suốt ba ngày, ngày thứ tư vừa đúng là ngày Trần Quốc Bảo mời đi ăn cơm.
‘Đã lâu rồi không gặp, Trần Quốc Bảo đã thay đổi khá nhiều cả về ngoại hình lẫn tinh thần, mái tóc vàng bù xù đã được nhuộm lại thành đen, lông mày cũng nhướng lên, tác phong có thêm chút không đứng đản mà trước đây anh ấy không hề có.
Nghe Trương Tấn Phong nói Trân Quốc Bảo bị ông nội ném qua nước ngoài để luyện tập tốt hơn, da dẻ cũng nhợt nhạt hơn.
“Đã lâu không gặp, chị dâu thật sự càng ngày càng đẹp” Trần Quốc Bảo nịnh nọt.
Trương Tấn Phong nở nụ cười, anh đá nhẹ Trần Quốc Bảo một cái: “Bớt nhìn lại!”
Trần Quốc Bảo khoa trương quát: “Đây là chị dâu của tôi, sao anh lại không cho tôi nhìn chứ?”
Võ Hạ Uyên bất lực lắc đầu, theo bọn họ vào nhà hàng, ai biết vừa lên lầu hai đã gặp người quen.
Trịnh Hoài Nam cau mày nhìn vợ chồng Trương Tấn Phong.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương