Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 246 : Đụng Trúng Người
Trịnh Hoài Nam thực tế can đảm hơn so với tưởng tượng của Võ Hạ Uyên, ông ta còn dám tìm đến tận cửa.
“Tổng giám đốc Lệ” Trịnh Hoài Nam ánh mắt hạ xuống, quan sát Trương Tấn Phong với biểu rất cảm áp lực.
Vẻ mặt của Trương Tấn Phong vẫn không thay đổi, chỉ liếc nhìn Trịnh Hoài Nam một cái.
Chỉ tính mỗi việc đối mặt, Trịnh Hoài Nam đã thua rồi, hậu bối này thực sự mạnh hơn rất nhiều so với lời đồn.
“Bà chủ Lệ” Trịnh Hoài Nam cố gắng hết sức điều chỉnh lại thần sắc của bản thân, nhìn về phía Võ Hạ Uyên : “Trước đây tôi có hỏi cô về Bùi Giang Hiên, đó chính là Bùi Tố”
‘Võ Hạ Uyên gật đầu: “Xin lỗi, anh tìm Bùi Tố có chuyện gì không?
Trịnh Hoài Nam nhếch khóe miệng trả lờ “Bà chủ Lệ, cô rất thông minh, sao lại hỏi tôi câu hỏi tôi câu hỏi như vậy chứ?”
“Có chuyện gì đi nữa thì lần này ông cũng phải nói rõ ràng với tôi, sau này không được đến làm phiền vợ tôi nữa” Đôi mắt Trương Tấn Phong sâu thẳm, tràn đầy vẻ cảnh báo: “Hiểu chưa?
Trịnh Hoài Nam dường như chưa nhận ra, khẽ cười: “Ai mà không biết tổng giám đốc Lệ rất chìu vợ, thiếu điều muốn hòa hợp máu thịt thành một.
Tôi sẽ không vì vậy mà không biết lượng sức mình, ngày hôm đó là do tôi sơ ý, chỉ vì muốn xác định thân phận của Bùi Giang Hiên, nhưng nếu tổng giám đốc Lệ đã nói như vậy, thì tôi có ý này”
Trương Tấn Phong nhướng mày.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi và anh hợp lực cùng nhau, lật đổ Kim Hoàn Đông, anh thấy sao?” Giọng điệu của Trịnh Hoài Nam trầm xuống: “Chắc không cần tôi nói tổng giám đốc.
Lệ cũng biết Kim Hoàn Đông hiện tại đang đứng ở vị trí quan trọng như thế nào.
Nếu Kim Hoàn Đông bị ngã ngựa, tôi cam đoan vị trí này sẽ rơi vào tay tổng giám đốc Lệ”
Nếu là trước đây, Trương Tân Phong căn bản không cần suy nghĩ sẽ đồng ý ngay, phần lớn việc kinh doanh chính là lợi dụng lẫn nhau, lôi chuyện tìm cảm vào sẽ không có được gì, nhưng lần này thì khác, Trương Tấn Phong nhìn Trịnh Hoài Nam, trong lòng có cả hàng vạn điều không vừa lòng về ông ta.
“Cảm ơn ông, ông Trịnh” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “Việc ông vừa nói, chúng tôi có nhất thiết phải đồng ý không?”
Trịnh Hoài Nam không nói một lời nào, coi như ngầm đồng ý, dẫu sao đối với ông ta Trương Tấn Phong vẫn là một thương nhân cực kỳ khôn khéo.
“Thật đáng tiếc..” Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của Võ Hạ Uyên hiện lên: “Cho dù là Bùi Tố hay Kim Hoàn Đông thì đều là người có người có ơn rất lớn đối với tôi, việc lôi Kim Hoàn Đông xuống ngựa thế này, chúng tôi nhất định không làm”
Trịnh Hoài Nam không có chút bất ngờ nào, nhưng trong ánh mắt có chút kinh thường.
Võ Hạ Uyên không để lỡ tiếp tục nói, cô cười nhẹ nhàng, giọng điệu uyến chuyển: “Ông Trịnh, ông tốn nhiều công sức như vậy, đừng nói là vì muốn có được Bùi Tố nha”
Sắc mặt Trịnh Hoài Nam có chút thay đổi.
Ánh mắt của Võ Hạ Uyên trầm xuống, lạnh lùng: “Vậy ông Trịnh phải chăm sóc bản thân thật tốt, Bùi Tố đã nói, có một trăm linh bảy loại độc có thể làm người ta đau khổ như chết đi sống lại, hai trăm mười ba loại độc cực mạnh có thể tàn phá nội tạng.
Cô ấy hy vọng rằng ông có thể nếm thử từng loại độc một, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì ông Trịnh dù sao cũng không phải người bình thường, dám đem cơ thể của đứa con còn nhỏ đang còn sống của mình ra giải phẫu, sao có thể là người bình thường được.”
Mặt nạ trên mặt Trịnh Hoài Nam cuối cùng cũng có dấu hiệu nứt nẻ.
“Ông Trịnh, con người sống trên đời đừng nên quá coi trọng bản thân mình, cũng đừng mãi mắc lại trong tâm trí của mình” Võ Hạ Uyên khoanh hai tay ra trước ngực, nghiêm túc nói một câu cuối cùng: “Bùi Tố hoàn toàn không yêu ông, cô ấy còn hận không thể ăn thịt của ông, nên ông đừng tự luyến nữa”
Trương Tấn Phong nghe đến đoạn “giải phẫu đứa bé” ánh mắt anh trầm xuống, chờ đến khi ra khỏi hội trường mới hỏi Võ Hạ Uyên “Trịnh Hoài Nam thực sự làm vậy à?”
“Ừm, vậy mà vẫn làm trò trước mặt Bùi Tố”
Trương Tấn Phong: “Không phải riêng anh ta” Nói xong, anh bỗng nhiên cảm thấy đầu gối đau nhói, hai đứa con trai của anh… tuy rằng việc này không phải do anh cố ý tạo ra, nhưng là do anh đã bảo vệ không tốt chúng, dù vậy Võ Hạ Uyên đã tha thứ cho anh…
“Anh nghĩ gì vậy?” Võ Hạ Uyên gõ nhẹ lên trán của Trương Tấn Phong.
Trương Tấn Phong im lặng.
“Là do Vũ Tuyết Mai, Đỗ Minh Châu và em kém cỏi, nếu không thì…”
“Đừng nói nữa” Trương Tấn Phong che miệng Võ Hạ Uyên “Tương lai chúng ta phải sống thật tốt, quên hết đi những chuyện trong quá khứ đi, được không?
‘Võ Hạ Uyên gật đầu, mang theo nụ cười trong mắt.
“Trần Quốc Bảo về nước rồi, mời chúng ta mấy ngày nữa đi ăn cơm, em đi cùng với anh được không?” Trên đường về nhà, Trương Tấn Phong hỏi Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên đương nhiên đồng ý: “Cũng đã lâu không gặp Trần Quốc Bảo, đúng lúc…”
‘Võ Hạ Uyên chưa kịp nói hết câu, xe đã dừng một cái thật mạnh, tai của Võ Hạ Uyên “ong” lên một tiếng, Trương Tấn Phong ôm cô vào lòng ngực, chờ đến khi xe ổn định lại, Trương Tấn Phong không kìm được cơn giận: “Lái xe kiểu gì vậy!2”
Phùng Bảo Đạt không lái xe cẩn thận, sợ đến mức run lên: “Xin lỗi tổng giám đốc Lệ, nhưng mà, nhưng mà đột nhiên có người từ trên sườn núi rơi xuống.
Anh ta nói “tôi” nữa ngày cũng không nói ra được nguyên do.
Nơi này năm trên một đoạn đường quốc lộ vòng vèo, có ít xe qua lại, Võ Hạ Uyên nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Anh đụng vào người ta rồi đúng không?”
Người lái xe vội vàng lắc đầu: “Không thưa bà chủ! Khi cô bé rơi xuống tôi đã phanh lại kịp”
“Đi xuống xem xem” Trương Tấn Phong bảo người tài xế.
Tài xế không dám làm trái lời nên vội vàng. xuống xe kiểm tra, chưa đến một phút sau đã quay lại: “Tổng giám đốc Lệ, là một cô bé, cô bé chỉ ngất đi thôi, vẫn còn sống!”
“Chỉ có một mình cô bé?” Trương Tấn Phong hỏi Lái xe: “Vâng, chỉ có mình cô bé.
Tôi đã nhìn phía sườn núi, không có ai hị Võ Hạ Uyên nhìn biểu cảm thản nhiên của Trương Tấn Phong, hơi kinh ngạc nói: “Ðem cô bé lên ngồi ở ghế phụ lái của anh, đưa đến bệnh viện trước” Nói xong liền nằm tay người đàn ông bệnh cạnh cô: “Có lẽ người này không phải do chúng ta làm ngất đi đâu?”
Trương Tấn Phong im lặng coi như đồng ý, sau khi chiếc xe rời khỏi nơi đó một đoạn, anh mới trần giọng nói: “Ở nơi rừng núi hoang vẳng thế này, sao lại có một cô bé ngã từ sườn núi xuống được chứ?”
Võ Hạ Uyên cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng hiện tại người còn chưa tỉnh lại, không thể biết được chuyện gì.
Đến bệnh viện Võ Hạ Uyên mới nhìn thấy rõ ngoại hình của cô bé, cô bé xinh đẹp động lòng người, tuy trên mặt có dính chút bùn đất nhưng không khó để nhận ra sau này cô bé chắc chản sẽ trở thành người có vẻ đẹp. khuynh thành.
Dịch truyền được một nửa thì cô bé tỉnh lại, Võ Hạ Uyên hơi giật mình, sao đôi mắt lại màu xanh lam đậm.
Là con lai sao?
“Tỉnh lại rồi à?” Võ Hạ Uyên tiến lên, nhẹ giọng nói: “Còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Cô gái nhấp nháy đôi môi, hình như là muốn nói.
Võ Hạ Uyên: “Hả?”
Cô bé: “Mẹ..”
Võ Hạ Uyên : “..: Trương Tấn Phong: “..”
Sợ rằng tổng giám đốc Lệ sẽ thô lỗ phá vỡ bầu không khí này, Võ Hạ Uyên vội vàng trấn an: “Có thể là do đầu óc cô bé chưa tỉnh táo, nên nhận lầm người”
Cô bé khó khăn nắm lấy tay của Võ Hạ Uyên, lần này gọi rất rõ ràng: “Mẹ”
Võ Hạ Uyên : ”..” Có ân oán gì với cô, sao lại hại cô như vậy.
Trương Tấn Phong càu mày, trầm giọng nói: “Anh đã kêu Phùng Bảo Đạt liên hệ với cảnh sát, và chờ người nhà cô bé đến đón, chúng ta về thôi”
‘Võ Hạ Uyên gật đầu: “Cũng được”
Nhìn thấy Võ Hạ Uyên chuẩn bị rời đi, cô bé có chút kích động, đứng dậy định đi xuống giường, sau đó bị Trương Tấn Phong nhìn với một ánh mắt sắt lạnh như băng nên lại sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.
Trương Tấn Phong không đồng cảm với cô bé lãm: “Im lặng ở đây, chờ người nhà đến đón”
“Không cần..” Cô bé vươn tay về phía Võ Hạ Uyên , hai mắt đẫm lệ: “Mẹ con đã ở đây rồi” Giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn, nhìn dáng vẻ cô bé chỉ mới năm sáu tuổi, Võ Hạ Uyên nhìn có chút không nỡ.
“Tấn Phong, cô bé còn quá nhỏ, ở một mình trong bệnh viện sẽ rất sợ hãi đúng không?”
Trương Tấn Phong giọng lạnh lùng: “Anh không nghĩ vậy”
Nửa giờ sau, Trương Tấn Phong liếc nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay Võ Hạ Uyên với vẻ mặt bình tĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương