Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 26 : Bắt Đầu Trả Thù​

Vì tôi đã có sự chuẩn bị trước nên khi ra lệnh cho chủ quán mặc dù tôi nói rất nhỏ nhưng lại lưu loát, có thể bảo đảm là không một ai có thể nghe thấy mệnh lệnh của tôi trừ chủ quán ra. - Rõ. Nghe được mệnh lệnh của tôi, chủ quán gật đầu, sau đó quay đầu lại phía sau nói với số khách hàng đang mệt mỏi. - Hệ thống điện có vấn đề, hôm nay chúng tôi không mở cửa nên mọi người về đi, chúng tôi sẽ trả lại tiền ọi người. Nghe những lời này từ chủ quán, nam nữ thanh niên đều nhất thời ồ lên một tiếng, bọn họ bỏ tiền ra đến nơi này để mua vui, đột nhiên lại muốn bọn họ đi về nên khiến cả bọn bị mất hứng, thậm chí có vài người còn lên tiếng bất mãn. Nhìn họ từng tốp rời đi tôi nhẹ nhàng nắm tay lại. Nữ công nhân kia đã hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ tự giải được "Câu hồn thuật", còn nhân viên pha chế và chủ quán lại là điều kiện tiên quyết để tôi thực hiện kế hoạch, tôi chỉ còn một lần để khống chế người khác bằng "Câu hồn thuật". Bị chủ quán và nhân viên thu ngân đuổi về, khách hàng mất hứng đi khỏi Ngân Nhạc, những người phục vụ, bảo vệ cũng đều bị chủ quán đuổi đi, chưa đầy 20 phút sau bên trong Ngân Nhạc chỉ còn lại nhân viên thu ngân và chủ quán. - Anh, đưa quần áo cho tôi, anh, đưa chìa khóa cổng chính và ghế lô cho tôi. Tôi ra lệnh cho nhân viên thu ngân và chủ quán. Cả hai người không nói không rằng, một người thì cởi quần áo và cà vạt, một người thì đem chìa khóa của Ngân Nhạc đưa cho tôi, vì vậy tôi đã thay bộ quần áo kia và có được chìa khóa của chủ quán. - Tốt lắm, bây giờ hai người lái xe đến Đông Kiều, sau đó nhảy xuống cầu nhưng đừng để bị chết đuối, sau khi nhảy xuống cầu xong thì hai người có thể trở lại với trạng thái ban đầu, không cần phục tùng mệnh lệnh của tôi nữa, biết chưa? - Biết rồi. Hai người đó gật đầu và xoay người đi khỏi KTV Ngân Nhạc. Trải qua mấy ngày thử nghiệm tôi biết được "Câu hồn thuật" có thể hẹn giờ để giải trừ, ví dụ như ột người đến một nơi cố định và phục tùng mệnh lệnh của tôi thì có thể giải được "Câu hồn thuật" và trở về trạng thái bình thường. Sở dĩ tôi muốn cho hai người bọn họ nhảy xuống cầu là vì sau khi nhảy xuống dưới nước chắc ăn họ sẽ bị ướt và phải về nhà thay quần áo, còn tôi thì có thể tranh thủ được không ít thời gian để hành động. Sau khi hai người họ đi khỏi thì trong đại sảnh lớn chỉ còn lại mình tôi, tôi đứng ở cửa lớn Ngân Nhạc và im lặng chờ đợi. Chờ gần mười phút thì có một chiếc taxi dừng lại ở trước cửa Ngân Nhạc, tiếp theo có một thanh niên bước xuống xe, nhìn gương mặt vừa xuất hiện đó tôi biết Lí Vân đã bị tôi lừa. Lí Vân, đối tượng đầu tiên của tôi. Tôi yên lặng đứng ở cửa, mặc đồ phục vụ với áo sơ mi trắng, cà vạt đen, hai tay đút túi quần, ung dung nhìn Lí Vân đang đi vào đại sảnh KTV. Thấy Lí Vân đến gần tôi quay lưng lại về phía hắn nên hắn không nhận ra tôi, ánh mắt hắn nhìn vào ánh sáng ảm đạm trong đại sảnh KTV, nghi ngờ bước lên hỏi tôi. - Này, phục vụ, sao trong KTV lại tối như vậy? Nghe Lí Vân hỏi, tôi cười thầm, sau đó chậm rãi xoay người lại nhìn khuôn mặt ngơ ngác của hắn và nói: - Bởi vì......đây là mồ chôn của mày đấy Lí Vân à. - Tại sao lại là mày? Sau khi tôi quay người lại, Lí Vân nhìn thấy được mặt tôi nên nhất thời sợ hãi, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Lí Vân cũng là người thông minh, nhìn thấy KTV tối thui mà tôi lại một mình chờ hắn ở đây, theo bản năng sẽ biết được có chuyện không hay, hắn định quay người bỏ chạy nhưng..........mọi thứ không kịp nữa rồi. Trong giây lát tôi đã nhìn vào mắt hắn và thực hiện "Câu hồn thuật". - Lí Vân, từ giờ trở đi mày chính là chó săn của tao, tao kêu mày làm cái gì thì mày phải làm cái đó, biết chưa? - Biết rồi. Sau một giây bị đơ thì Lí Vân đã trấn tĩnh lại được. - Bắt chước tiếng.......chó sủa cho tao. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Lí Vân và gằn lên từng tiếng một. Nghe được mệnh lệnh của tôi Lí Vân không chần chờ, ánh mắt dại đi, sau đó mở miệng, yết hầu rung lên, phát ra tiếng chó sủa. - Gâu, gâu, gâu.... Mỗi tiếng sủa của Lí Vân giống như tiếng búa bổ vào đầu tôi, làm tim tôi nhảy loạn cả lên, nhưng kèm theo đó là một cảm giác vui sướng không thể tả nổi. Nắm được sinh mệnh của người khác trong tay mình đúng là rất sung sướng. - Sủa nữa đi. Tôi nắm chặt tay và nói. - Gâu, gâu.... Lí Vân vừa sủa vừa bò xuống mặt đất, đầu ngẩng lên, quỳ hai chân, lắc lắc cái mông, thật sự rất giống con chó. Nhìn thấy bộ dạng của Lí Vân tôi rất buồn cười nhưng nghĩ lại cái cảnh ngày hôm đó hắn cùng với tên tóc nâu cười nhạo tôi thì lửa giận trong người lại bốc lên. Tôi tuyệt đối không thể quên được cái ngày miệng tôi dính đầy máu phải chạy trốn, sau lưng thì vọng đến giọng nói chế giễu. ......... - Vương Nhất Sinh, mông của em gái mày mềm lắm đó. - Đúng vậy, mềm lắm. - Ha ha ha...... ................. Tiếng cười chói tai kia, cả đời này không bao giờ tôi quên được. Tôi vẫn nhìn Lí Vân di chuyển trên mặt đất tôi nổi cơn tam bành, đưa hắn vào bên trong đại sảnh KTV và đấm đá thẳng tay, nhưng Lí Vân giống như một con rối, cứ nằm ì ra trên mặt đất, những vết thương trên người dường như không làm cho hắn cảm thấy đau đớn gì cả. Nhìn Lí Vân như vậy tôi giận, giận đến nỗi không thở được, tôi giận vì mình không thể trút giận lên người hắn được, nếu lúc này Lí Vân tỉnh táo lại và quỳ gối, dập đầu xin tha thứ thì tôi mới có thể nguôi giận được chút ít. Đánh Lí Vân một trận nhưng sự tức giận của tôi vẫn không giảm được chút nào, thời gian đã trôi qua hơn mười phút. Tôi đoán chủ quán và người nhân viên pha chế vẫn chưa đi đến Đông Kiều nên nói với Lí Vân. - Trả lời tao, mày có biết tên của mấy đứa đi cùng mày ngày hôm đó không? Nghe câu hỏi của tôi, Lí Vân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi và trả lời. - Biết. - Nói cho tao biết tên của bọn nó, mày và bọn nó có quan hệ ra sao, tại sao chúng mày đến đây? - Bọn họ là Trương Nhạc, Mã Sở, và Ngô Hàm. Đó đều là bạn học của tôi, Trương Nhạc là con của Phó Bí thư Trương Quốc Hoa, Mã Sở là con của chủ tịch công ty sắt thép Hoa Nghiệp, còn bố của Ngô Hàm là đội trưởng của một đại đội cảnh sát. Lí Vân kể rành mạch về gia thế của ba tên nhóc còn lại cho tôi nghe. - Mày và bọn Trương Nhã quan hệ tốt không? - Thỉnh thoảng chúng tôi rủ nhau đi chơi. Lí Vân đực mặt ra trả lời. - Vậy mày biết số điện thoại của chúng không? Tôi cúi xuống, ghé sát mặt mình vào mặt Lí Vân, hạ giọng hỏi. - Có. Lí Vân trả lời tôi. Nghe được câu trả lời của Lí Vân, tôi cắn chặt răng, khóe miệng giật giật. - Tốt lắm, bây giờ mày hãy gọi điện cho chúng, bắt tất cả bọn chúng phải xuất hiện cho tao....