Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh
Chương 25 : Kế Hoạch Bắt Đầu
Nhìn thấy tên mình nằm sờ sờ trong danh sách đăng kí, tôi chẳng khác nào bị sét đánh ngang tai.
Tại sao lại là tên của tôi? Thậm chí tôi còn nghi ngờ là có người cùng tên với tôi, nhưng đến khi nhìn lại dãy số chứng minh nhân dân thì lòng tôi chùng xuống.
Đúng là số chứng minh nhân dân của tôi, không thể sai được.
Tôi nheo mắt lại nhìn số điện thoại liên hệ ngay bên cạnh, đầu số 136 là số của điện thoại di động, trong nhà thì cả ba anh em tôi đều không có di động, vậy nên chắc ăn đây không phải là số điện thoại của tôi.
Tôi sinh tháng Giêng nên mới được nhận giấy chứng minh nhân trong trong năm nay, ở nhà người có thể lấy được giấy chứng minh nhân dân của tôi chỉ có thể là Yên Yên....
Yên Yên đã lấy chứng minh của tôi và đến đây đăng kí sao?
Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy được.
Nghĩ như thế nào thì chuyện này tuyệt đối không thể, tại sao Yên Yên lại phải chủ động đến đây để tìm đám con trai đó, tính cách của Yên Yên tôi rất rõ, nó tuyệt đối không phải là loại con gái thích ăn chơi trác táng.
Nhưng bằng chứng trước mặt khiến tôi không thể phủ nhận được chuyện Yên Yên đã lấy chứng minh của tôi......
Trái tim tôi đang run rẩy, nếu...........đúng là Yên Yên chủ động đến đây để tìm bọn nhóc kia thì việc mà tôi đang làm bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
- Không thể như vậy đâu, Vương Nhất Sinh.
Đột nhiên tôi tự mắng và tát vào mặt mình, tôi tát rất mạnh, bị đau giúp đầu óc tôi tỉnh táo lại được vài phần, tâm trạng rối mù được thả lỏng đôi chút.
Tôi ngẩng đầu nhìn nhân viên thu ngân và hỏi"
- Người đến đây đăng kí với cái tên này là nam hay nữ?
- Là.......nam.
Sau một lát suy nghĩ thì nhân viên đó trả lời tôi.
Quả nhiên............mặc dù đúng là số chứng minh của tôi nhưng người đăng kí không phải là Yên Yên, nói như vậy là có người bảo Yên Yên lấy trộm chứng minh của tôi rồi....... Tôi cố gắng suy nghĩ từ khía cạnh này.
- Tả một chút về bề ngoài của tên đó đi, nhớ cho kĩ vào.
Tôi nói.
Người nhân viên nhớ lại và nói cho tôi biết.
- Mặc một cái áo khoác Adidas màu xanh, người hơi gầy, tóc dài che một bên mắt phải, cao khoảng mét bảy, đôi mắt rất có thần...
- Có nhuộm tóc không.
- Không.
Nhân viên thu ngân trả lời.
- Dáng người to cao, nhìn khá điển trai, mặc áo khoác xanh đúng không?
Tôi hỏi.
- Đúng, hình như là vậy, tuy nhiên tôi cũng không nhớ rõ lắm.
Nhân viên thu ngân nói.
- Không sao đâu, tôi biết nó là ai rồi.
Tôi gật đầu, sau đó trong miệng nói ra một cái tên.
- Lí Vân.
Chính xác, to cao, áo khoác xanh.....tôi có ấn tượng với tên nhóc này, ngày hôm đó Lí Vân đã cùng với tên tóc nâu cười nhạo tôi.
Nghĩ đến thằng nhóc đó trong mắt tôi hiện lên một Lí Vân công tử con nhà giàu, sống trong nhung lụa bất cần đời thì sự thù hận lại bốc lên.
Nói như vậy, số điện thoại dùng để đăng kí này chắc là của Lí Vân. Như vậy tên này sẽ là người đầu tiên bị tôi xử.
Vì cảnh sát đã kết luận em gái tôi uống thuốc quá liều mà chết nên Lí Vân và ba đứa kia đều không bị bắt, bây giờ đang là kì nghỉ đông nên xác suất bọn chúng đang ở nhà cao đến tám phần.
Tôi ngẩng đầu hỏi:
- Sau khi đăng kí thì tên đó còn giữ chứng minh nhân dân lại trong người không?
- Tên đó đổi chứng minh cho cô gái đã chết, hắn nhét vào túi của cô ấy.
- Chắc ăn không?
- Chắc ăn.
Tôi bình tĩnh trở lại, Yên Yên vẫn còn nằm trong bệnh viện, tôi không biết giấy chứng minh có còn ở trên người Yên Yên hay không, nhưng theo những gì nhân viên thu ngân nói thì khả năng nó còn trên người Yên Yên đến 90%.....
Tôi cầm danh sách đăng kí, chỉ vào dãy số điện thoại của Lí Vân nói.
- Gọi vào số điện thoại này, nói với hắn là hắn bỏ quên giấy chứng minh ở đây, kêu hắn quay lại đây lấy nếu không hắn có thể sẽ bị bắt giam.
- Được.
Nhân viên thu ngân không nói thêm lời nào mà lập tức làm theo mệnh lệnh của tôi.
Tôi tin là việc nhân viên thu ngân gọi cho Lí Vân sẽ thành công đến 70%, bởi vì việc bị lộ thân phận ở đây là điều không ai muốn, nhất là với người chưa đủ tuổi trưởng thành như Lí Vân thì hắn không thể đến một nơi phong nguyệt dành cho nam nữ trưởng thành được. Cho nên dựa theo tính cách công tử bột của hắn thì rất có thể sẽ đến đây để lấy lại giấy chứng minh.
Trong lúc nhân viên thu ngân liên lạc với Lí Vân thì tôi giả vờ đi WC, sau đó tóm được một nữ công nhân đang lau sàn nhà và tôi sử dụng "Câu hồn thuật", sở dĩ tôi dùng "Câu hồn thuật" với người này là vì những nhân viên làm việc ở KTV hẳn sẽ biết được nhiều thứ bên trong KTV hơn.
- Cô đi đến phòng điều khiển và tắt cầu dao điện nhưng đừng để người khác phát hiện.
Bị "Câu hồn thuật" khống chế nên sau ba giây nữ công nhân gật đầu nói:
- Biết rồi.
Nói xong cô xoay người đi về phía hành lang của KTV......nơi đó hiển nhiên là phòng điều khiển điện.
Sở dĩ KTV có thể hoạt động là nhờ vào các loại máy móc điện tử, ví dụ như đèn LED, âm thanh, dàn máy karaoke,.....và một khi nguồn điện bị ngắt thì.......tôi sẽ có lý do để đuổi tất cả mọi người ở đây đi.
Nơi này sẽ biến thành một khoảng không cho tôi thực hiện kế hoạch của mình.
Thậm chí nó sẽ biến thành một màn giết chóc ghê rợn.
Tôi nhanh chóng bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Năm phút sau nhân viên thu ngân nói cho tôi biết là Lí Vân sẽ sớm đến đây để lấy lại chứng minh nhân dân.
- Làm tốt lắm, đi lấy kẹo cao su dán camera lại đi, tôi không muốn có bất kì ai nhìn thấy.
Nghe nhân viên thu ngân báo lại lòng tôi nhẹ nhõm, chỉ cần Lí Vân đến đây thì kế hoạch của tôi có thể được thực hiện rồi, chuyện này thuận lợi hơn tôi mong đợi.
- Được.
Nhân viên thu ngân ngay lập tức đi làm theo mệnh lệnh của tôi.
Còn tôi ở lại trong đại sảnh đi đi lại lại yên lặng chờ đợi.
Sau khoảng mười phút thì đèn ở đại sảnh KTV vụt tắt, những ánh sáng lộng lẫy, sang trọng ở KTV bống biến thành một màu đen, thiết bị âm thanh cũng ngừng hoạt động. Hiện đang là mùa đông, bầu trời u ám nên không có ánh nắng chiếu vào KTV, nơi đây phút chốc bị bóng đen bao phủ.
Tín hiệu đã có.
Điều này có nghĩa là người công nhân nữ kia đã đi ngắt cầu chì và kế hoạch của tôi đã có thể bắt đầu.
Bởi vì trong KTV có rất nhiều ghế lô, từng ghế lô được ngăn cách bởi một cửa sổ và ánh sáng thì chỉ dựa vào cái đèn chiếu sáng ở trong phòng, lúc này đột ngột bị mất điện, mọi hoạt động bị ngừng lại, cả phòng tối đen, nhiều khách hàng bên trong bắt đầu đi ra và phàn nàn hỏi nguyên nhân.
Vì điện bị ngắt đột ngột nên chủ KTV cũng chạy từ văn phòng trên lầu xuống, vội vã đi về phía trước để ổn định tình hình.
- Mọi người chờ chút, chờ một chút, đừng nóng vội, tôi sẽ đi kiểm tra nguyên nhân mất điện, mọi người đợi một chút thôi.
Chủ KTV giải thích với khách hàng xong thì liền chạy về hướng phòng điều khiển điện, còn tôi thì lợi dụng lúc chủ quán KTV vừa xoay người đi thì được một lát thì đến chặn trước mặt hắn.
Bất ngờ bị tôi chặn đường đi, chủ quán kinh ngạc nhưng không đợi hắn kịp mở miệng, trong bóng đêm tôi nhìn vào mắt hắn và sử dụng "Câu hồn thuật".
- Bây giờ tôi là cấp trên của anh, tôi muốn anh đưa tất cả khách hàng ra khỏi đây, tất cả.
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
10 chương
12 chương
79 chương
15 chương
84 chương
428 chương