Cuối Con Đường Tình
Chương 8
Lạc Thập Giai cảm thấy sau nhiều năm không gặp, tính tình của Trầm Tuần càng lúc càng thất thường khó đoán. Vốn dĩ đang chờ cô ghi vào sổ tay hóa đơn bữa cơm tối của hai người, tự nhiên anh bỗng nổi giận lái xe phóng đi.
Hai người vốn chẳng có quan hệ gì với nhau, hà tất phải đùa như có cảm tình với nhau? Lạc Thập Giai cười khổ.
Đồn công an làm lại chứng minh nhân dân cho cô, thế nhưng Lạc Thập Giai thấy chẳng còn hứng thú với trò kia nữa, muốn làm lại thì nên quay về chỗ mình sống làm cho tiện, dù sao lúc này cũng không có tiền, ngoại trừ bám theo Trầm Tuần thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Trầm Tuần chạy xe vòng vo, làm Lạc Thập Giai choáng váng mặt mày bám theo, cuối cùng thì Trầm Tuần dừng lại trước cổng chợ đêm náo nhiệt.
Ngõ nhỏ chật hẹp cũ kỹ, những quầy hàng nhỏ bé chen chúc nhau dọc hai bên đường, có bán đồ cũng có bán thức ăn, Lạc Thập Giai cũng không biết tên cụ thể của đường phố này là gì, nhưng đoán chừng người của Lạc Dương đều thường xuyên đến đây, người đông chen chúc nhau, trong đó cũng có không ít du khách, và những người đến đây mua sắm.
Trầm Tuần dừng xe xong liền chui thẳng vào con đường chợ đêm. Lạc Thập Giai cũng chẳng nói gì vội đuổi theo sát. Cũng may anh vốn cao lớn, dù lọt thỏm trong đám người vẫn có thể nhìn thấy được.
Hai người bước vào trong một cửa hàng ngồi xuống trước cái bàn thấp, Trầm Tuần vừa ngồi xuống liền gọi mì, lại là mì.
Các món ăn trong cửa tiệm này khá hỗn tạp, có món đặc sản địa phương cũng có mấy món đặc sản của các vùng khác. Bày biện đơn sơ, không có thực đơn rõ ràng. Lạc Thập Giai cũng không biết cửa hàng này bán cái gì, đành phải bắt chước Trầm Tuần chọn món.
“Lấy cho cô ấy chén cháo cay.” Trầm Tuần lên tiếng ngăn bà chủ lại, “Và thêm một tô mì.”
Bà chủ tiệm quay lưng đi vào, Lạc Thập Giai vui mừng liếc mắt nhìn Trầm Tuần: “Chỗ này có bán cháo cay hả? Sao anh không nói sớm?”
“Những gì cần nói đều nói cả rồi.” Trầm Tuần chẳng thèm nhìn cô, cũng không muốn ngồi đây đối diện với Lạc Thập Giai, “Chỉ nghe nói ở đây làm ngon.”
Lạc Thập Giai nhìn gò má Trầm Tuần, ánh mắt chợt ôn nhu hơn, chẳng qua cô có thói quen che giấu điều này với anh.
“Anh không cần tốt với em như vậy.”
Trầm Tuần hơi sửng sốt, lập tức quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng, “Anh chỉ đến đây ăn mì, mì ở đây ngon có tiếng.”
“Trước đây anh từng đến Lạc Dương.”
“Ừ.”
Câu chuyện bỗng nhiên ngừng lại, hai người không ai lên tiếng nữa. Sau khi thức ăn được dọn lên, đều tự cắm đầu ăn phần của mình, chẳng thèm nhìn nhau.
Năm đó tận dụng triệt để mọi cơ hội để nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay lại chẳng ai buồn mở miệng, thời gian thật đúng là tàn nhẫn.
Lấp đầy cái bụng thì trời cũng đã khuya, phiên chợ đêm càng thêm tấp nập, Trầm Tuần bước chân hơi chậm lại.
Dòng người xô đẩy chen chúc, người đi đường băng dọc chen ngang làm cho con đường vốn chật hẹp càng trở nên lộn xộn. Tầm mắt tuy rằng vẫn không rời thân ảnh người đàn ông cao lớn phía trước, thế nhưng khoảng cách dần dần xa ra, tụt về phía sau vài mét. Mỗi lần chật vật tiến lại gần, sau đó lại bị dòng người tách họ ra xa, chẳng khác nào lời nguyền dành cho họ, khoảng cách giữa họ đều luôn như vậy, trông gần ngay trước mắt kỳ thực lại xa tận chân trời.
Lạc Thập Giai hơi chùn bước chân.
Có lẽ, không tiện tiếp tục dây dưa, vì sao không trở về thành phố Thẩm Quyến? Anh cũng muốn cô quay về đấy thôi.
Rốt cuộc là không thể đi, hay là chưa muốn đi? Ngay cả bản thân Lạc Thập Giai cũng không tìm được đáp án cho mình.
Trầm Tuần và Lạc Thập Giai cơ hồ cùng dừng lại trước một cửa hàng.
Trên quầy hàng rất nhiều búp bê và quà lưu niệm thường được thấy ở các quầy hàng trong chợ đêm, anh mua vài cái phi tiêu, chỉ cần phi trúng món nào thì được nhận cái đó.
Có ba người đang đứng trước cửa hàng, là một đôi tình nhân và một cô gái trẻ xách vali to. Cô gái ném hụt nhiều lần vẫn không nản lòng, dù sao trên tay cô vẫn còn một nắm to, Lạc Thập Giai chú ý tới cái vali hành lý to đặt bên cạnh cô gái này, nhìn cái nhãn dán trên rương hành lý cô mới phát hiện cô gái kia mặc toàn đồ hàng hiệu, hóa ra là con gái nhà giàu đến đây vui chơi, đột nhiên Lạc Thập Giai hiểu cái kiểu tiêu khiển ‘đốt tiền’ của loại người này.
Lại nhìn đôi tình nhân đứng bên cạnh, hai người đang thảo thuận xem nên lấy con búp bê nào, chàng trai thì chăm chút còn cô gái lại thẹn thùng. Hình ảnh kia làm cho Lạc Thập Giai cảm thấy quen thuộc.
Cơ hồ là vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Tuần, giống như có cùng cảm xúc giống nhau, anh cũng đang nhìn cô.
Rất nhiều năm trước, bọn họ cũng từng chơi trò phi tiêu ở chợ đêm như thế này.
Khi đó ba người cùng đi chung, Lạc Thập Giai, Trầm Tuần, Chu Minh Nguyệt.
Chu Minh Nguyệt kéo cổ tay Lạc Thập Giai, hai người cố ý đi lùi sau Trầm Tuần vài bước, để cho dòng người và những âm thanh huyên náo che giấu lời thì thầm to nhỏ của hai người họ.
“Thứ bảy tuần trước, mọi người trong nhà đi vắng, tớ đã gọi Trầm Tuần đến chơi.”
Lạc Thập Giai cũng không biết vì sao, cảm thấy nghẹn nơi ngực, bước chân của cô bất giác vượt lên Chu Minh Nguyệt, Chu Minh Nguyệt oán giận: “Cậu đi nhanh vậy làm gì, tớ không theo kịp này.”
“Tớ không để ý.”
“Cậu mất hồn đi đâu thế, ngốc.” Chu Minh Nguyệt chạy lại, nhỏ giọng nói khẽ vào tai Lạc Thập Giai, “Cậu nói xem, có phải anh ấy không thích tớ không?”
“Vì sao cậu lại nói vậy?”
Hai gò má của Chu Minh Nguyệt ửng đỏ, lúng ta lúng túng nói: “Lúc đó nhà tớ không có ai, thế nhưng anh ấy chẳng đụng gì đến tớ, thậm chí cũng không chịu hôn tớ… Tuy rằng tớ rất muốn xảy ra chuyện ấy, thế nhưng anh ấy lại thản nhiên, chẳng có ý muốn thế, điều này làm tớ hơi bất ngờ.”
Lạc Thập Giai suy nghĩ một chút nói: “Khi con trai thật lòng với con gái thì luôn cố gắng khắc chế dục vọng của bản thân.”
“Thật hả?” Chu Minh Nguyệt nhíu nhíu mày: “Cớ sao bà chị Bành Linh của tớ lại luôn miệng cảnh báo rằng chớ cùng Trầm Tuần đi đến nơi nào vắng người, còn bảo anh ấy chẳng khác nào sói đói. Nhưng tớ lại cảm thấy, anh ấy còn chính nhân quân tử hơn cả mấy kẻ tự xưng là chính nhân quân tử đấy.”
Lạc Thập Giai nhìn dáng vẻ ngây thơ của Chu Minh Nguyệt, chỉ dịu dàng vén mái tóc bay loạn của cô, hỏi, “Chính nhân quân tử không tốt sao?”
Chu Minh Nguyệt trừng mắt nhìn, đột nhiên nở nụ cười: “Cũng đúng, chính nhân quân tử như vậy chứng tỏ mắt nhìn người của tớ rất tốt, đúng không?”
Mặc dù Lạc Thập Giai gật đầu tán thành với Chu Minh Nguyệt, thế nhưng trong thâm tâm lại nghĩ khác. Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai đang rảo bước đi một mình phía trước, âm thầm tự nhủ: Chính nhân quân tử? Trầm Tuần?
Đi một hồi, Chu Minh Nguyệt đột nhiên buông tay của Lạc Thập Giai ra, hưng phấn chạy đến trước một gian hàng, bản thân hưng phấn thì thôi đi, còn hô hoán gọi Lạc Thập Giai đang đi phía sau, Lạc Thập Giai nhìn thoáng qua chỗ Chu Minh Nguyệt đang đứng, đó là một gian hàng ném phi tiêu.
Chu Minh Nguyệt vui vẻ nhảy chân sao đến bên cạnh Trầm Tuần, đưa tay níu cánh tay của anh, phùng má làm nũng nói: “Em thích cái này, anh có thể lấy nó cho em không?”
Trầm Tuần nhìn thoáng qua bia ngắm, cười cười nói: “Bạn gái đã muốn, anh nhất định sẽ lấy được.”
Lạc Thập Giai trầm mặc đứng ở một bên, mắt quét qua tất cả các phần thưởng bên trong gian hàng. Cuối cùng dừng lại ở sợi dây thun cột tóc có chùm hình cá heo, vật kia tuy nhỏ nhưng rất khéo léo, xinh xắn, cô không kìm được liếc nhìn nhiều hơn. Lạc Thập Giai để tóc dài, rất thích sưu tầm mấy sợi dây thun cột tóc thế này.
Trầm Tuần móc ra hai mươi tệ mua hai mươi phi tiêu. Trước khi phóng cây đầu tiên hắn lơ đãng liếc mắt nhìn Lạc Thập Giai.
Lạc Thập Giai lùi về sau một chút, hơi lúng túng quay đầu đi.
Vốn dĩ Lạc Thập Giai cũng không có ý đi cùng, nếu chẳng phải Chu Minh Nguyệt một hai kéo cô đến, cô tuyệt đối sẽ không làm con kỳ đà cản mũi thế này. Tuy rằng Chu Minh Nguyệt cũng luôn quay sang nói chuyện cùng, hầu như suốt buổi đi chơi đều bám dính lấy cô, nhưng thỉnh thoảng cũng chạy lại chỗ Trầm Tuần, Lạc Thập Giai luôn thấy bối rối khó xử.
Chu Minh Nguyệt đứng bên cạnh Trầm Tuần, Trầm Tuần híp mắt lại, canh cự ly, vẻ mặt Chu Minh Nguyệt chờ mong nhìn. Hình ảnh kia kỳ thực vẫn thường thấy ở trong chợ đêm thế này, những cặp trai gái yêu nhau vẫn thường như vậy, chẳng qua Lạc Thập Giai thấy hơi lúng túng mà thôi.
Lạc Thập Giai vén tóc ra sau tai, chán nản nhìn dòng người xuôi ngược, không muốn quấy rầy hai người họ.
Trầm Tuần nghiêng mình đứng, nhắm một mắt lại ngắm nghía, tay khẽ di động phi tiêu, động tác vừa nhanh vừa độc, Lạc Thập Giai nghe tiếng phập vang lên, phi tiêu đầu tiên đã ghim chính giữa hồng tâm.
Chẳng biết là ai trong dòng người xuôi ngược này buộc miệng khen hay, ông chủ vẫn bình tĩnh đứng đó, nhoẻn miệng cười, giơ ngón tay cái lên với Trầm Tuần.
Hai mươi cây phi tiêu, Trầm Tuần phóng từng cái từng cái một về phía hồng tâm. Chờ Lạc Thập Giai định thần lại, thì gian hàng đã vây kín người, cô không nhìn rõ được bên trong thế nào, chỉ biết mỗi lần Trầm Tuần phóng ra một cái phi tiêu thì mọi người lại vỗ tay tán thưởng.
Đám người bu bám dần dần tản ra, Lạc Thập Giai nhìn xuyên qua khe hở thấy ông chủ cửa hàng vừa nãy còn cười giờ đã xanh mét mặt mày, rút cây phi tiêu cuối cùng còn cắm giữa hồng tâm ra.
“Cái thằng này ném chuẩn thật đấy.” Ông chủ tiệm miễn cưỡng cười. Quy định của quầy hàng này là một lần ném trúng mười cái, thì được dồn đổi một giải thưởng lớn nhất, đương nhiên ông chủ là người lỗ vốn.
Ông chủ đưa phần quà Chu Minh Nguyệt chọn cho cô, quay đầu lại hỏi Trầm Tuần, “Còn cậu thích cái nào?”
Trầm Tuần chống cằm suy nghĩ, quay lại chỉ Lạc Thập Giai, “Quà này tặng cho cô ấy nhé.”
Ông chủ không vui bước về phía quầy phần thưởng lớn, đang định gỡ xuống thì nghe thấy Trầm Tuần nói: “Không cần búp bê, đưa cho cô ấy cái kia đi.”
Anh tùy tiện chỉ vào sợi dây thun cột tóc hình con cá heo mà lúc nãy Lạc Thập Giai thích. Ông chủ vừa thấy mình không phải chịu tổn thất nữa, tất nhiên vui vẻ đồng ý, vội vàng rút dây thun cá heo kia xuống đưa cho Trầm Tuần.
Trầm Tuần nhếch môi, tiện tay ném đồ cột tóc sang cho Lạc Thập Giai. Còn bản thân thì kéo Chu Minh Nguyệt đang vui sướng rời đi.
Lạc Thập Giai từ đầu đến cuối đều trầm mặc không lên tiếng đi sau lưng bọn họ, cô nắm chặt sợ dây cột tóc trong lòng bàn tay, thấy lòng mình căng thẳng.
Hôm đó, Trầm Tuần và Chu Minh Nguyệt đưa Lạc Thập Giai về nhà trước, sau đó Trầm Tuần lại đưa Chu Minh Nguyệt về nhà.
Lạc Thập Giai cuộn tròn ngồi bên cạnh bồn hoa trong nhà ga hơn hai tiếng đồng hồ, Trầm Tuần mới quay về.
Thấy cô ngồi co rúm thành một cục ở chỗ ấy, Trầm Tuần khẽ cười, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Lạc Thập Giai, cởi áo khoác của mình quấn Lạc Thập Giai vào bên trong áo. Thân mật như vậy, tự nhiên như vậy, cứ như hai người họ là cặp trai gái đang yêu nhau.
“Sao em biết anh sẽ quay lại?”
Trên tay Lạc Thập Giai vẫn còn cầm cọng thun cột tóc, nắm rất chặt, “Bởi vì em đang đợi anh.”
Trầm Tuần cười: “Nếu như anh không quay lại thì sao?”
“Chẳng phải đã quay lại rồi đó thôi?”
“Bởi vì anh biết em vẫn chờ anh.”
Đó là cảm giác rung động đáng sợ, nó sẽ đẩy bạn rơi vào địa ngục, biết rõ là sai, nhưng cô không đủ sức chống lại, mặc dù cố gạt bỏ thế nào đi nữa, thì lực hấp dẫn này vẫn tồn tại giữa hai người họ. Trong chỗ u minh hình như còn có một hang động đen tối như thế, rõ ràng không biết bên trong hang động đó có gì, nhưng cô lại không bỏ được lòng hiếu kỳ, cứ từng bước tiến vào bên trong.
Nơi đó không có hoa tươi gấm lụa, không có hi vọng. Đó là điều duy nhất Lạc Thập Giai có thể khẳng định chắc chắn.
Ban đêm gió mát hây hẩy, đông lạnh hơn hai tiếng đồng hồ, Lạc Thập Giai sắp đông cứng mất rồi. Rúc người vào trong áo khoác còn mang hơi ấm chỉ có duy nhất trên người Trầm Tuần, nhiệt độ kia chẳng khác nào ngọn lửa, gần như đốt Lạc Thập Giai thành tro bụi.
Lạc Thập Giai cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Anh có biết vì sao em tên Lạc Thập Giai không?”
Trầm Tuần không nói gì, lẳng lặng đợi câu trả lời của cô.
“Khi em còn chưa chào đời, cái người được gọi là cha em bỗng mất tích. Người phụ nữ sinh ra em phải đi làm đĩ kiếm tiền nuôi em.” Thanh âm của Lạc Thập Giai vẫn bình thản, cũng vô cùng lạnh lùng, hình như đang kể một câu chuyện chẳng chút liên quan gì đến cô, “Bà ấy làm công việc nhơ nhuốc như vậy, nhưng lại đặt tên em là ‘Thập Giai’, bà ấy muốn em là cô gái tốt đẹp nhất, có thành tích học tốt nhất ở trường, tìm được công việc tốt nhất và gả cho người đàn ông tốt nhất.”
“Thế nhưng, em chẳng bao giờ trở thành cô gái tốt đẹp như vậy.” Lạc Thập Giai mím môi cười, nụ cười thê lương, “Nhưng Chu Minh Nguyệt lại làm được.”
Lạc Thập Giai vỗ vỗ bụi trên người, đứng lên khỏi bồn hoa lạnh như băng, cởi áo khoác của Trầm Tuần trả lại cho anh, cũng đặt dây cột tóc hình con cá heo vào trong tay của anh, “Trầm Tuần, chớ làm tổn thương cô ấy.”
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
16 chương
54 chương
197 chương
59 chương
59 chương
54 chương
46 chương
17 chương