Cuối Con Đường Tình
Chương 7
Mười một giờ trưa, hai người thu dọn xong hành lý của mình liền một trước một sau đi ra trả phòng. Lạc Thập Giai không có tiền, tất cả chi phí đều do Trầm Tuần trả.
Lạc Thập Giai tìm bà chủ nhà nghỉ gia đình lấy tờ hóa đơn, cất cẩn thận vào túi.
“Em sẽ trả tiền lại cho anh.” Lạc Thập Giai quay sang Trầm Tuần đang múa may vài động tác thể dục nhỏ làm nóng người.
Trầm Tuần từ chối cho ý kiến, cầm hành lý bước đi.
“Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Lạc Thập Giai vác ba lô của mình lên chạy theo anh, cẩn thận hỏi.
Trầm Tuần ném túi hành lý vào khoang sau xe, sau đó đóng cửa xe cái rầm, cũng không hề quay đầu lại hỏi Lạc Thập Giai, “Có muốn đi dạo Lạc Dương một vòng không?”
Trầm Tuần tùy ý dựa vào chiếc xe Jeep bẩn thỉu của anh, thấy Lạc Thập Giai đưa mắt nghi hoặc nhìn mình, bèn giải thích, “Dù sao cũng đến đây rồi.”
“Lạc Dương có gì vui?” Lạc Thập Giai hỏi.
“Hang đá Long Môn, chùa Bạch Mã, còn có một công viên rừng nguyên thủy gì đó.”
Lạc Thập Giai đăm chiêu suy nghĩ.
“Cháo cay, lẩu Lạc Dương (Lạc Dương thủy tịch), cháo trắng, còn có canh miến thịt (*).” Trầm Tuần lại nói.
“Ăn ở đâu?”
Trầm Tuần thấy cô đã có tinh thần hơn, khẽ cười mỉm, trong giọng nói còn mang theo chút bùi ngùi, “Em chẳng khác gì ngày xưa.”
Anh chỉ nói một nửa, thế nhưng cả hai đều ngầm hiểu ẩn ý ở nửa câu sau mà anh vẫn chưa nói ra. Đó là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi giữa hai người, nhưng lúc này, chút vui vẻ ấy lại làm cho cả hai rơi vào trầm mặc.
Trước đây, những lời nói thế này cũng mang hàm ý tàn nhẫn.
“Đi thôi.” Trầm Tuần thu hồi biểu tình trên mặt, chui vào trong xe.
Lạc Thập Giai nhìn bóng lưng của anh, nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, Trầm Tuần đã từng dõng dạc nói với Lạc Thập Giai rằng: “Cuộc đời này rất ngắn ngủi, có lẽ anh không thể đưa em đi hết mọi nơi trên thế gian này, nhưng chỉ cần em còn sống, anh sẽ để dấu chân của hai ta in dấu ở nhiều nơi trên thế giới.”
Nếu như năm đó gạt bỏ mọi chông gai để đi đến với anh, kết cục hôm nay phải chăng sẽ thay đổi?
Có lẽ sẽ thay đổi, họ sẽ chống lại tất cả để được đến với nhau, sau đó lại cô đơn cắn nuốt bị chông gai ngăn trở, cuối cùng trở thành một cặp uyên ương si tình, mặc cho mọi khó khăn trong cuộc sống vẫn đắm chìm trong tình yêu của mình.
Yêu với hận, hận và phân ly, Lạc Thập Giai lựa chọn yêu hận.
Ai nói cô không phải là người con gái tàn nhẫn?
Tương lai giữa hai người họ, cho tới bây giờ đều đi theo quyết định của cô.
****
Bữa trưa họ ăn cơm trong thành phố Lạc Dương, các quán xá tấp nập người ra vào, họ tìm một chỗ đậu xe.
Lạc Thập Giai chưa từng đến Lạc Dương. Cái thành phố cổ kính này lưu lại cả những kiến trúc cổ có niên tuổi hơn bốn ngàn năm, hương vị cổ xưa còn tản ra từ trong mỗi ngõ ngách, từng tấc đất ở vùng đất trung nguyên này. Nếu như đến đây du ngoạn, tất nhiên sướng không gì bằng, có điều hôm nay Lạc Thập Giai vừa không có tiền cũng không rỗi rảnh, chẳng qua chỉ tiện đường tạt ngang qua mà thôi.
Qua ba giờ chiều họ mới ăn bữa trưa, Trầm Tuần tìm một cửa tiệm chuyên bán mì, nhưng ít thịt, cuộn mì được đặt trong chén nhỏ, bảo đảm ăn no.
Không thể không nói con người Trầm Tuần thực sự chẳng có chút tình thú nào, suốt đoạn đường này anh chỉ chọn những thực phẩm chắc bụng là chính. Mà Lạc Thập Giai đi theo anh ăn những món này lại cảm thấy chẳng thích thú gì.
“Lần nào anh dẫn theo phụ nữ đều ăn những món này sao?” Lạc Thập Giai ăn no căng bụng, cầm đũa nghịch mấy sợi mì còn sót trong chén, hết kéo lên lại thả xuống.
“Phải xem thuộc dạng nào nữa.”
Lạc Thập Giai ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy em thuộc dạng gì?”
Trầm Tuần lại ăn hết một chén, thấy Lạc Thập Giai đã no rồi, anh đưa tay lấy phần mỳ trước mặt cô đem về phía mình, lại tiếp tục cúi đầu ăn.
“Đừng lãng phí lương thực, không ăn thì đừng lấy.”
Lạc Thập Giai buông đũa xuống, hai tay bắt chéo trên bàn, “Anh vẫn chưa trả lời em, em là dạng phụ nữ nào?”
“Thuộc dạng không có tiền.” Trầm Tuần ngẩng đầu liếc nhìn cô, lạnh lùng trả lời: “Ai có tiền người đó có quyền chọn, anh nghĩ em nên hiểu đạo lý thông thường này chứ.”
Lạc Thập Giai ngây người sửng sốt, lập tức nhếch miệng cười cười, “Em sẽ trả tiền lại cho anh, cho nên bữa sau đừng ăn mì nữa, được không?”
Trầm Tuần trầm mặc vài giây, hỏi, “Vậy em muốn ăn gì?”
“Chí ít phải chọn món có đẳng cấp một chút.”
“Ví dụ.”
“…Cháo cay?”
Trầm Tuần từ đầu đến cuối vẫn chẳng biểu lộ chút biểu tình nào cuối cùng cũng mỉm cười.
Hai người trả tiền xong, bước ra khỏi cửa tiệm, Lạc Thập Giai nói muốn ngắm nhìn đường phố ở Lạc Dương, đột nhiên nói với Trầm Tuần: “Chúng ta ở lại Lạc Dương một đêm nhé.”
Hai tay Trầm Tuần đút vào túi quần, cúi đầu nhìn Lạc Thập Giai, “Sao vậy, thích Lạc Dương rồi hả?”
Lạc Thập Giai lắc đầu: “Chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, hơi mệt.”
Trầm Tuần chẳng có ý kiến gì đối với lời đề nghị của cô, hai người cho xe vào bãi đỗ. Cũng không biết Trầm Tuần muốn lái xe đi đâu, Lạc Thập Giai chỉ ngoan ngoãn theo.
Vào giờ tan tầm, khu vực thành thị Lạc Dương cũng kẹt cứng người, tình hình giao thông hỗn loạn, Lạc Thập Giai chật vật bám theo đuôi, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi đoạn đường ùn tắc này, Trầm Tuần rẽ trái lại rẽ phải nhiều lần.
Lạc Thập Giai nén chịu tiếng kèn thúc giục phía sau lưng, chẳng dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe Jeep bẩn thỉu phía trước. Không biết Trầm Tuần bị cái quái gì xui khiến, đang băng qua ngã tư đột nhiên rẽ bất ngờ, anh chẳng bật xi nhan báo trước gì cứ thế rẽ quặt sang đường bên cạnh. Thiếu chút nữa còn đụng phải xe người khác, sau đó chạy thẳng về con đường đối diện. Người nọ còn chui đầu ra khỏi cửa xe mắng chửi Lạc Thập Giai thậm tệ.
Lạc Thập Giai kìm nén cơn tức trong bụng, chờ đuổi theo kịp Trầm Tuần liền bùng phát.
Anh cho xe chạy được một đoạn thì ngừng lại ven đường, Lạc Thập Giai cũng dừng lại theo, cô đóng cửa rõ mạnh, cau mặt chạy theo Trầm Tuần.
“Anh làm vậy là sao?” Thanh âm của Lạc Thập Giai lộ rõ cơn tức của cô hiện giờ, “Có phải anh muốn cắt đuôi em không?”
Trầm Tuần đứng ở con đường ven quảng trường chờ Lạc Thập Giai đi tới, nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới biết nguyên nhân vì sao Trầm Tuần đột ngột quay đầu xe. Bởi vì anh phát hiện hai cô gái đã trộm sạch sẽ tiền bạc và giấy tờ của Lạc Thập Giai.
Hai cô gái kia vẫn mặc bộ quần áo du khách ba lô, ngồi xổm trên quảng trường, ba lô để ở một bên, trước mặt bày ra một tấm bạt bán đồ linh tinh, trộm vẫn chưa đủ, giờ còn công khai ở đây bày trò ăn xin lừa tiền.
Lạc Thập Giai ngậm miệng lại, không hề nói thêm lời nào nữa, đi thẳng tới hai cô gái đang ngồi trước ‘quầy hàng’ đằng kia, cô ngồi xổm xuống, bắt tay vào thu dọn, thờ ơ không để ý đến cầm lấy cái hộp trước mặt hai người họ, cứ thế vươn tay ra lấy đồ, mặc kệ tiền giấy hay là tiền xu, tất cả đều gom hết lại, Lạc Thập Giai cũng chẳng thèm quan tâm.
“Này, cô làm gì thế?” Hai cô gái kia kêu la, thế nhưng sau khi nhìn rõ mặt người ngồi phía trước, hai người đều hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch.
“…Sao lại là cô?”
Lạc Thập Giai híp mắt lạnh lùng nhìn hai cô cười, thế nhưng trông chẳng khác nào ác quỷ đến từ địa ngục, “Phải, là tôi.”
Hai cô gái đều chưa đến tuổi hai mươi, cũng không phải là người đã được học võ, nhìn thấy Lạc Thập Giai và dáng người cao to của Trầm Tuần thì hoảng sợ.
Cô gái lớn tuổi và hoạt bát kia vội vã đứng che chắn trước mặt em gái, cô rụt rè đẩy cái hộp trước mặt cho Lạc Thập Giai, “Tất cả tiền này đều trả lại cho cô hết.”
Lạc Thập Giai nhếch môi cười châm chọc, “Hai cô trộm của tôi đâu chỉ có chừng này.”
“Xin lỗi. Nhưng số tiền kia đã tiêu hết rồi.”
Lạc Thập Giai cau mày hỏi lại hai kẻ lừa gạt, “Túi của tôi đâu?”
“… Sau khi lấy được tiền thì vứt nó rồi.”
Cô gái kia trả lời, Lạc Thập Giai cũng cảm thấy máu nóng dồn thẳng lên mặt, “Ở đâu?”
Lạc Thập Giai tức giận quát to, làm cho hai cô gái hoảng sợ ngậm chặt miệng lại, không dám nói dối nữa, nơm nớp lo sợ trả lời: “Sau khi đến Lạc Dương thì ném đại vào thùng rác ven đường rồi.”
“Vậy mấy giấy tờ trong túi đâu?”
“Cũng không giữ lại… ném hết rồi…”
Lạc Thập Giai trợn trừng mắt liếc nhìn hai người, tức giận đá văng hộp tiền trước mặt, bước xông lên phía trước, nắm lấy cổ áo của một cô gái, cô gái đó hoảng sợ òa khóc lên.
“Xin lỗi, xin lỗi chị… để em bồi thường lại cho chị, em bồi thường lại tiền cho chị…”
Nhìn thấy chị mình bị Lạc Thập Giai giữ chặt, cô em cũng bắt đầu quỳ xuống ôm chặt lấy chân Lạc Thập Giai khóc, “Chị ơi, tha cho chúng em đi, chị là người tốt mà, tha cho chúng em lần này đi.”
“Lại muốn lừa tôi à?” Lạc Thập Giai vẫn còn tức giận chuyện lúc trước.
“Chúng em cần tiền thật mà.” Cô gái vừa khóc vừa mếu máo đáp, giọng nghẹn ngào chỉ làm cho Lạc Thập Giai thấy phiền đến đau cả đầu.
“Chị, em không có lừa chị mà, cha em làm thuê ở Lạc Dương thật mà… Ông ấy đã chết, bệnh chết ở Lạc Dương, xác của ông đặt ở nhà xác cả tuần rồi, phải trả tiền người ta mới đồng ý hỏa táng…” Cô gái khóc hết nước mắt, “Chúng em không có tiền… không còn cách nào khác… Lá rụng về cội, dù thế nào chúng em cũng phải mang tro cốt của cha về nhà…”
Cô gái đang ôm chân Lạc Thập Giai khóc lóc cầu xin, “Đừng đánh chị của em mà, chị muốn đánh thì đánh em đi…”
Nhìn trò hề trước mắt, rốt cuộc Trầm Tuần cũng hết chịu nổi, bước lại lôi Lạc Thập Giai ra, cau mày nhìn hai cô gái kia, “Giấy tờ và tiền đều không còn, giờ có nói gì cũng vô ích.”
Lạc Thập Giai di di huyệt thái dương, lạnh lùng nói: “Bấm 110 cho em.”
Hai cô gái kia vừa nghe gọi số 110, liền quỳ xuống cầu xin Lạc Thập Giai, cầu xin Lạc Thập Giai cho họ một cơ hội. Nhưng Lạc Thập Giai lại chẳng động lòng.
Trầm Tuần liếc mắt nhìn Lạc Thập Giai, “Chắc chứ?”
Cứ như vậy cô đá bay hộp giấy và bảng kể câu chuyện không may khi đi du lịch ba lô của hai chị em đó đi. Cuối cùng khuôn mặt lạnh lùng nói với Trầm Tuần: “Ai dám lừa gạt em, thì đừng trách em không cho họ cơ hội xin tha thứ.”
Bước ra khỏi đồn cảnh sát đã hơn tám giờ tối. Tròn năm tiếng đồng hồ bị hai tên lừa gạt này làm trễ nãi.
Lúc ở đồn cảnh sát, cảnh sát yêu cầu lục soát ba lô của các cô, cô chị vẫn giữ chặt bảo vệ cái túi của mình, cuối cùng cảnh sát phải ra tay đoạt lấy, lúc mở ra mới phát hiện bên trong quả thật có một hũ tro cốt.
Hai cô gái đó suốt dọc đường dựng nhiều chuyện dối trá, Lạc Thập Giai đều tin, duy chỉ lần cuối cùng là nói thật thì Lạc Thập Giai lại không tin tưởng.
Ví tiền của Lạc Thập Giai không biết bị xe rác nào đến hốt đi rồi, còn chuyện tiền mặt, Lạc Thập Giai cũng không muốn bắt hai cô phải bồi thường.
Lúc Lạc Thập Giai đi, cái cô chị lúc nãy ôm chặt hũ tro cốt bỗng gọi cô lại.
“Chị ơi.”
Hai tay cô đang mang còng, chẳng khớp với khuôn mặt non nớt lại đơn thuần của cô.
Cô ta lấy một hộp vuông màu bạc từ trong ba lô ra đưa cho Lạc Thập Giai, “Mấy cái khác em đều vứt cả rồi, chỉ có cái này, em vẫn giữ lại, cái chị vừa hỏi, có phải là nó không?” Đôi mắt cô ngập nước, “Chị cất nó chung với tiền, em thấy nó đẹp nên giữ lại.”
Lạc Thập Giai chẳng chút biểu cảm gì nhìn khuôn mặt đầy hối hận của cô ta, vẫn lạnh lùng như cũ.
Cô cầm lấy cái bật lửa, chẳng thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một cái, cứ thế nhét vào túi.
“Cô tự thu xếp ổn thỏa, đừng đi gạt người ta nữa, cũng đừng ăn cắp nữa.”
“Xin lỗi…”
Đi ra đồn công an, Trầm Tuần đã đứng chờ ở bên ngoài từ lâu.
Lúc này anh đang đứng hút thuốc dưới gốc cây ngô đồng đưa lưng về phía Lạc Thập Giai, cũng không biết vẻ mặt của anh lúc này thế nào.
Lạc Thập Giai nhét tay vào túi, thì lại mò thấy cái bật lửa bằng bạc kia. Rất nhiều năm trước cô phải bỏ rất nhiều tiền mới mua được nó, bên trên còn khắc chữ.
SX.
Là số phận sao? Vốn cho rằng đã đánh mất, tựa như khoảng thời gian trước đã trôi qua, một khi đã đi qua rồi cũng biến mất.
Nhưng không nghĩ lại đã đánh mất rồi mà còn tìm về được, tựa như người đàn ông trước mắt này.
“Trầm Tuần.” Thanh âm của Lạc Thập Giai hơi run rẩy.
Trầm Tuần nghe tiếng gọi cũng quay đầu lại, thấy Lạc Thập Giai tới, liền dập tắt tàn thuốc, ném vào trong thùng rác.
“Xong hết rồi hả?” Giọng anh vẫn bình thản.
Vẻ mặt Lạc Thập Giai uể oải, gật đầu nói: “Trong ba lô của cô bé đó có tro cốt của cha, đúng là cần tiền hỏa táng nên lừa gạt em.”
“Hửm.”
“Phải chăng ai cũng thấy em quá lạnh lùng?”
Trầm Tuần nhìn cô, có gì đó đang di chuyển trong mắt, anh cười tự giễu, làm như vừa nghe chuyện cười nào đó, lại tựa như rất nghiêm túc, “Suy nghĩ của anh có quan trọng với em không?”
Lạc Thập Giai cảm thấy ngực mình có gì đó chặn lại, không thể để nó như vậy lại không thể gỡ bỏ được, nghẹn một hồi lâu, cô mới lên tiếng trả lời, “Không quan trọng.”
Ánh sáng trong mắt Trầm Tuần bỗng tắt lịm, cuối cùng chỉ cười châm chọc.
“Bởi vậy anh không thể trả lời em.”
* Chú thích: Các món ăn Trầm Tuần đã nêu ở Lạc Dương
Cháo cay – 胡辣汤
Lẩu Lạc Dương – 洛阳水席
Mì Rượu (mì nấu chua) -浆面条
Canh miến thịt – 连汤肉片
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
16 chương
54 chương
197 chương
59 chương
59 chương
54 chương
46 chương
17 chương