K đợi anh tức giận, cô đã rời phòng bệnh. Đợi lấy nước nóng về, Trác Tùy Hàng cũng đến r. Anh cực kỳ thành khẩn và nịnh nọt nhận bình nước nóng từ tay Hạ Băng Khuynh để lên đầu giường, sau đó lập tức đứng lại chỗ, cực kỳ đau khổ nhìn cô. Hạ Băng Khuynh thấy cực kỳ kì lạ, vô thức nhìn Mộ Nguyệt Sâm nằm trên giường--- Anh hình như đã ngủ r. “Trác đại ca, anh s thế?” K fai là gãy chân thôi s, s Trác Tùy Hàng trầm trọng hơn là chết mất v? Trác Tùy Hàng giọng trầm thấp, cổ họng như là nghẹn bởi điếu thuốc, khàn khàn nói: “Hạ tiểu thư, cô có thể đến căn hộ của tổng tài, giúp tôi chăm sóc anh ấy k?” Hạ Băng Khuynh ngây ng, bất giác hỏi lại: “tại s? A mới là trợ lý của a ta mà!” Chăm sóc Mộ Nguyệt Sâm vốn nằm trong trách nhiệm của Trác Tùy Hàng, a k fai muốn từ chức chứ? Trác Tùy Hàng vốn muốn nói, bản thân k giỏi làm việc nhà và chăm sóc ng khác, nhưng nhìn vào biểu cảm của Hạ Băng Khuynh, lòng nghĩ sợ lời này k thể qua nổi cô. Lại quay đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm nằm trên giường bệnh. Tổng tài nhà mình vẫn đang “ngủ say”. Thật là đưa nhiệm vụ của thiên binh cho con người giải quyết mà, hành hạ từng sợi dây thần kinh. Trác Tùy Hàng cảm thấy thái dương của mình giật giật, máu huyết sắp nổ tung. Vì k bị tổng tài đuổi việc, anh dứt khoát cắn răng, tim kiên định. Nâng tay sờ mặt 1 tí, khuôn mặt trắng vốn mang theo phong thái văn nhã lập tức đỏ lên. Trác Tùy Hàng cúi đầu, nắm góc áo mình, cắn môi, bộ dạng muốn nói lại thôi. Hạ Băng Khuynh tưởng mình hoa mắt, bất giác đưa tay dụi mắt, “ TRác đại ca, s thế?” S đột nhiên như v, nói yếu đuổi liền yếu đuối? “Là như v” Trác Tùy Hàng nâng giọng mở miệng: “Tổng tài lần này gãy là chân, tôi nhất định fai cận kề chăm sóc.” “Đúng v, s thế?” “Tôi sợ” Sợ? Hạ Băng Khuynh cảm thấy khó hiểu vài giây, mới tìm lại tiếng nói của mình: “Anh sợ cái gì? Anh ta nhiều nhất là độc mồm 1 chút, khó chiều 1 chút, khiến ng khác ghét 1 chút, lâu lâu khiếng ng khác muốn bóp chết anh ta 1 chút.” Trác Tùy Hàng “” Anh thấy rõ môi của Mộ Nguyệt Sâm đang nằm trên giường giật giật. Lập tức dùng cơ thể mình chắn trc cơ thể Mộ Nguyệt Sâm, sau đó cúi đầu, như con chim cút cực kỳ lương thiện nhìn mặt đất trc mặt, “Hạ tiểu thư, thực ra là v, mấy thứ cô nói tôi đều thừa nhận.” Nói xong lời này, phía sau đột nhiên truyền đến sát khí. Trác Tùy Hàng run rẩy 1 cái, cố gắng tiếp tục diễn cho xong: “Tôi là sợ chuyện khác.” “Anh sợ cái gì?” “Gần đây tôi cảm thấy tình cảm tôi đối với tổng tài k bt lắm, tôi k muốn như v, nên muốn dập tắt nó từ khi mới phát sinh. Cho nên, tôi k thể cận kề chăm sóc, vì, tôi sợ mình sẽ ngày càng lún sâu.” Trác Tùy Hàng nói xong, mặt như muốn cúi xuống mặt đất, mang tai đỏ như đóa hoa mới nở. Vì Mộ Nguyệt Sâm, anh có thể bỏ qa danh tiếng cũng như giới tính của mình r. Còn k tăng lương, anh cảm thấy bản thân diễn kịch này thật sự uổng phí. Hạ Băng Khuynh miệng mở to, có thể nhét cả trái trứng vào. Bị sét đánh cũng k kinh hoàng như cảm xúc bây h, cô tưởng mình nghe nhầm, móc tai, dùng ánh mắt nghi vấn hỏi Trác Tùy Hàng--- [ Điều anh nói, và tôi hiểu, có giống nhau k?] Sau đó, cô thấy rõ, Trác Tùy Hàng cực kỳ xấu hổ, yếu đuổi như cây liễu, gật đầu. Đây quả thật là mất đi cọng cỏ hi vọng cuối cùng, Hạ Băng Khuynh lập tức đỏ mặt, từ ngữ k xếp theo trật tự đc:” Anh, 2 ng anh anh anh” - -------- ----------