10ph sau, bên ngoài có xe cấp cứu, xe cảnh sát, các loại tiếng ồn hợp lại. Hạ Băng Khuynh k nghe đc ai nói gì cả, từ trong xe về đến bệnh viện. Cho đến sau đó Trác Tùy Hàng nói với cô, Mộ Nguyệt Sâm k s, cô mới thoát khỏi hỗn loạn. 2h sáng. Ng nhà Mộ gia và Hạ Băng Khuynh đều trông chừng ở ngoài phòng bệnh. Trong phòng bệnh, bác sĩ đi ra từ trong: “Mộ tiên sinh nói muốn gặp Hạ tiểu thư!” Mọi ng đều nhìn Hạ Băng Khuynh. “V tôi vào 1 tí!” Hạ Băng Khuynh đi vào trong. Mộ Nguyệt Sâm nằm trên giường. Bác sĩ ở bên nói tình trạng của Mộ Nguyệt Sâm cho Hạ Băng Khuynh nghe: “Mộ tiên sinh bị gãy xương chân, thời gian này có thể đều nằm trên giường, anh ta vẫn kiên trì xuất viện, cô khuyên anh ta đi.” “V s mà đc” Hạ Băng Khuynh gấp gáp nói. Chỉ nghe Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói: “Thật ra tôi k ai chăm sóc, cũng k chết đc, càng k thể té trong nhà tắm, nếu có té, cũng lớn như v r, tôi cũng có thể tự chịu hậu quả. Nếu 120 đển trễ r, cắt chân là đc” Hạ Băng Khuynh nghe đến đầu muốn nổ tung. Cái gì gọi là cắt chân là đc? Anh tưởng anh là thằn lằn? Đứt r thì có thể mọc lại? “E k cần lo, thật đó” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô 1 cái, “Kết thúc vụ án r, mai e liền đi, tuy tôi bị e mà bị thương, nhưng k s, e k cần chăm sóc tôi.” Hạ Băng Khuynh cạn lời, nhìn chân băng bó của anh. Cô nghĩ đến nghĩ lui, nhưng trong tim như bị đục 1 lỗ, cho nên sức lực rời đi k biết từ khi nào biến mất rồi, nửa bước cũng k đi đc. “E đừng quan tâm tôi, đợi lát tôi kêu Tùy Hàng đến đón là đc” Mộ Nguyệt Sâm xua tay, cực kỳ bình tĩnh nói. “Uhm” Hạ Băng Khuynh nghe 3 chữ Trác Tùy hàng, tim cũng bình tĩnh lại tí. Anh ở chung với Mộ Nguyệt Sâm nhiều năm v, cô vẫn tin năng lực của anh. Áp chế cảm giác áy náy trong lòng, cô nâng mắt nhìn trong phòng bệnh, cô phát hiện bình nước nóng chưa đc lấy qa, vừa chuẩn bị qa lấy. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh. Hạ Băng Khuynh liền quay đầu: “A s thế?” “Phiền cô nhẹ chút? Tiểu thư y tá?” Mộ Nguyệt Sâm như k nghe đc lời nói của Hạ Băng Khuynh v, mở miệng cực kỳ dịu dàng với y tá ở cuối giường. Mặt cô vô tội, cô còn chưa chạm vào anh, anh tại s đã kêu r? Mặt Mộ Nguyệt Sâm có chút trắng, Hạ Băng Khuynh nhìn y tá 1 cái, do dự 5s, sau đó lên trc lấy khay trên tay cô: “Là muốn giúp anh ấy làm gì?” “Chính là đeo cái dây đeo, để treo chân lên, để Mộ tiên sinh thoải mái tí” “Để tôi” Hạ Băng Khuynh lấy dây đeo khỏi cái khay. “Cái này” Y tá có chút khó xử, mắt nhìn qa lại giữa Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm, như suy nghĩ có nên tin cô k. Mộ Nguyệt Sâm bộ dạng tùy ai đến làm gì anh cũng đc. Hạ Băng Khuynh xua tay: “Tôi đến tử thi cũng có thể khôi phục lại đc, đừng nói là chân ng sống.” Tử thi. Mộ Nguyệt Sâm lập tức đen mặt: “Thật sự ủy khuất cho đôi tay khám tử thi của Hạ tiểu thư r.” “K cần khách khí, nếu anh thấy khó chịu, có thể nín thở trc, giả bộ bản thân đã chết r.” Hạ Băng Khuynh đáp rất nhanh, liền cố định xong dây đeo, để chân anh lên đó, động tác lưu loát. Mặt Mộ Nguyệt Sâm càng đen hơn. Y tá thấy tình hình k ổn liền mượn cớ chuồn đi, để lại 2 ng ở trong phòng, mắt to nhìn mắt nhỏ. “Đừng nhìn tôi v, bây h anh đâu đánh lại tôi” Hạ Băng Khuynh có ưu thế nên k sợ. Cô biết anh luôn k thích bản thân làm nghề này, cho nên đến bây h, cô vẫn thích lúc này cũng giành lời của anh, khiến anh đen mặt. Tuy cảm thấy thái độ của bản thân như v có chút kì lạ, nhưng, cô làm v rất vui mà k chán. - -------- ----------