“Nói k chê e, e k tin, hay là mua nước hoa cho e, mua loại đó---” Mộ Nguyệt Sâm tay chỉ ra, hướng về bảng quảng cáo to đùng ở đối diện. Nước hoa mới nhất của Nars, thân là là cô gái ngực tấn công mông phòng thủ, mà nước hoa tên là Gasm. Tên khiến ngta trí tưởng tượng bay xa. Hạ Băng Khuynh lập tức đỏ mặt: “K biết xấu hổ.” Tức chết cô r! Rõ ràng đang trêu cô! Lưu manh thối! Mặt Mộ Nguyệt Sâm vô tội, nhàn nhã đến gần cô, cong lưng đánh giá biểu cảm của cô: “Cho e quà mà thôi, tốn tiền là tôi, s thành tôi k biết xấu hổ r?” Tên này khó xử thế nào, 2 năm trc Hạ Băng Khuynh đã thấy qa, cô nếu tiếp tục nói thì chỉ càng nói càng k rõ, dứt khoát quay lưng đi. Mà Mộ Nguyệt Sâm k tha: “Gasm, tôi cho e, e k cần?” Cần cái đầu anh! Hạ Băng Khuynh lần nữa đỏ mặt. “Tôi chưa cho e, e đã đỏ mặt r?” Mộ Nguyệt Sâm k chút khách khí ôm vai cô, bắt cô nhìn mình trong gương phản chiếu của ks. Mặt nóng lên, đỏ như say rượu. Quả thật k dám nhìn thẳng. “Như 2 năm trc v, lúc đó biểu cảm của e cũng như v.” Anh đưa tay, tay ấm nóng chạm nhẹ mi mắt cô:”Mắt vẫn sáng lấp lánh, nhưng mặt như bây h v, nóng như đc nấu chín, còn có lông mi---” Anh mở 5 ngón, tay nhẹ chạm vào lông mi run rẩy của cô, hài lòng cảm nhận độ rung của nó, sau đó cong miệng: “Cũng run rẩy như v. Cảm giác đó, chỉ có anh cho e đc, đúng k?” Hạ Băng Khuynh có chút ngây ng. Những chi tiết đó, đến bản thân cũng k biết. Anh lại nhớ đến 2 năm. Tại s? Cô k dám nghĩ sâu, vì k muốn trầm luân nữa. Hít sâu 1 hơi, cô cố gắng áp chế khuôn mặt đỏ lên của mình, sau đó k chút dấu vết động đầu gối, thoát khỏi ma trảo của anh: “Chỉ a cho tôi? Mộ tiên sinh quá coi trọng bản thân r.” Chính là vì nhìn k quên bộ dạng duy ngã độc tôn, kiêu ngạo trong thế giới của mình của anh, Hạ Băng Khuynh lạnh lùng mở miệng. Mộ Nguyệt Sâm tay dừng ở không trung, mắt dài khẽ híp: “E có ý gì?” “S a biết 2 năm nay, tôi k có 1 ng nào? Tối tôi cũng cô dộc, tự nhiên cũng có ng cường đại hơn anh.” “Mấy chữ sau là trc đây lúc coi quảng cáo cô học đc.” NHưng bây h dùng, vừa đúng. K ngoài dự đoán. Mộ Nguyệt Sâm lập tức xụ mặt, mắt như vuốt chim ưng quan sát ng cô, chút nữa có thể cào cô bị thương. “Cho nên tất cả fai nhìn về phía trc, tôi cũng quên những gì vừa nãy a nói r, a còn nhớ, có ý nghĩa gì?” Hạ Băng Khuynh quay đầu, có thể lờ đi ánh mắt ăn thịt ng của cô, tự quan tâm mình đi vào ks: “K nhìn k biết, đến nhiều nơi trên đất nước, mới biết soái ca nhiều như v, tôi trc đây đúng là ếch ngồi đáy giếng, mắt k đủ tầm nhìn, k hiểu đc thế giới bên ngoài đặc sắc cỡ nào.” Nói xong cô thở dài, giả bộ k chút quan tâm nhìn anh: “Tối nay có muốn cùng tôi đến chỗ quản lý Thái k?” “Tôi nghĩ, có thể tôi nhớ nhầm r.” Mộ Nguyệt Sâm k đầu k đuôi nói 1 câu. Hạ Băng Khuynh nghe k hiểu: “A?” “Lúc Gasm, có phản ứng đó, k fai e, là ng phụ nữ khác.” Anh lạnh lùng nói 1 câu: “Xin lỗi, là tôi nhầm, sáng mai e tự bắt xe đến nhà quản lý Thái đi, 8h, nhớ đúng h.” - -------- ----------