Trên đường, tâm trạng Hạ Băng Khuynh k tệ. “Mộ Nguyệt Sâm, anh nói giả quỷ vô dụng, bây h tin tôi chưa, có nhiều chuyện k thử, anh vĩnh viễn k biết nó hữu dụng, có 1 câu rất lưu hành, ước mơ nhất định fai có, biết đâu sẽ thành sự thật.” Cô bây h đắc ý k thôi. “Giả quỷ là ước mơ của e?” Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm kinh ngạc, lại nói, “Nếu hqa e nói là mơ ước, tôi sẽ để e thực hiện.” “Anh đừng cứng miệng!” Mộ Nguyệt Bạch ở đằng trc cười: “Đc r, đừng cãi nữa, bây h tìm đc nguyên nhân, a nghĩ đã đến lúc 2 ng gặp quản lý Thái r.” Lúc đến trạm dừng xe, Trác Tùy Hàng đã đợi họ ở đó. Mộ Nguyệt Bạch ngồi xe Mộ gia về nhà. Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh về đến khu trung tâm, đã là chiều. Xe đến cty, Mộ Nguyệt Sâm sau khi đổi thành xe của mình, mang Hạ Băng Khuynh đi ăn cơm, 2 ng uống tí rượu. Hạ Băng Khuynh có chút choáng. Ở thôn quê lâu, đến đèn thành thị cũng trở nên đẹp hơn. Ăn xong, Mộ Nguyệt Sâm đưa cô về ks. Cô vẫy tay, đi vào ks. “Đợi tí” Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên kêu cô lại. Hạ Băng Khuynh dừng lại: “Làm s thế?” “Hay là bây h chúng ta đến nhà quản lý Thái, nhân còn nóng làm liền!” Mộ Nguyệt Sâm kiến nghị. “Tôi mệt r, muốn nghỉ.” Cô k fai bằng thép, cả đường lắc lư, xương cốt muốn rã rời r. Thực ra a cũng rất mệt. Nhưng vẫn k muốn tha cho cô. “Thật k đi?” Nhưng whocares? Hạ Băng Khuynh khinh bỉ: “Ng tôi toàn bùn đất, bây h còn có mùi rượu.” Mộ Nguyệt Sâm ho 2 tiếng:”Tôi bệnh r, k ngửi đc.” Ho giả như v. Hạ Băng Khuynh cười khan: “Anh k chê, tôi cũng chê mình, tạm biệt!” Cô quay ng nâng chân, chuẩn bị đi. Mộ Nguyệt Sâm dứt khoát tháo dây an toàn, bước lớn đi qa, nắm tay cô, kéo cô lại. Sức nam nữ khác nhau, k chút phòng bị chui vào trong cái ôm của anh. Cơ ngực săn chắc chút nữa làm gãy mũi cô, còn chưa kịp oán trách, ngực truyền đến hương thơm nhàn nhạt. Là mùi của anh, thanh thoát, gợi cảm, mang theo hương yên thảo nhàn nhạt của nam nhân, còn có chút mùi mồ hôi. Mạnh mẽ chui vào mũi cô, k khác gì mùi hương trong kí ức. Nói đến cùng, cũng là kí ức. Trc đây mỗi lần ái hoan xong, trên ng anh, cũng có mùi này. Kí ức có thể cố gắng áp chế, nhưng mùi hương lại k thể gạt ng. Mùi hương quen thuộc khiến cô nhất thời quên chống cự. “Nhớ lại gì r?” Anh hỏi. Giọng thô trầm, như cơn gió nóng ấm lướt qa tai cô. Hạ Băng Khuynh hồi thần, tai nóng lên, mắt anh có x quang s? Đến cô nghĩ gì cũng biết! Có chút tức giận đưa tay đẩy anh ra: “Thật k công bằng.” Rõ ràng đều mệt như nhau, trên ng cô mùi mồ hôi chua thối, anh lại thơm như v. Đáng ghét! “Tôi k có ý chê e” Anh cực kỳ hiểu cô nói gì, như là muốn chứng minh mình k chê, còn dùng cằm đặt lên đỉnh đầu cô xoa xoa. “Anh đang làm gì?” Đầu bị xoa đến tê dại, dòng điện chạy từ cột sống lên, Hạ Băng Khuynh vốn mệt mỏi, sau đó càng k thở bình thường đc, nhanh chóng lùi về sau mấy bước. Quý trọng cuộc sống, cách xa Mộ Nguyệt Sâm. “Anh muốn cùng e nồi nào úp vung nấy” Mắt Mộ Nguyệt Sâm nóng bỏng chân thành. Nhưng Hạ Băng Khuynh vẫn nhìn thấy sự lưu chuyển che giấu trong đó. Cô hừ 1 cái, quay mặt đi, từ chối. Hiển nhiên thể hiện mình k hứng thú. - -------- ----------