Cô lấy tay anh ra: “Đến đi, ăn, tôi đang tập trung nhất r.” Cô động ngón tay, muốn lấy tôm hùm nhỏ, lưu loát lột đầu ra, sau đó lột vỏ. “Đc đó” Mắt Mộ Nguyệt Sâm sáng lên, “K hổ là pháp y, giải phẫu tôm hùm rất lợi hại!” “Haha” Nghe đc khen, Hạ Băng Khuynh haha cười 2 tiếng: “Anh cũng thử dùng tay, tôm hùm nhỏ này, dùng tay mới ngon.” “Thật k?” Mộ Nguyệt Bạch bán tín bán nghi, học cô, trực tiếp dùng tay, tay xinh đẹp bị dính tương ớt, cũng cực kỳ đẹp. Anh chậm rãi bỏ tôm đã lột xong vào miệng, nhai mấy cái, khuôn mặt đẹp đầy kinh hỉ: “Uhm, ngon!” “Ngon chứ!” Đồ ăn đc công nhận, là sự hài lòng lớn nhất của ng ăn. Thậm chí trong 1 khắc quên đi thù cũ. Mộ Nguyệt Sâm k ngờ, 1 phần tôm hùm lại kéo gần quan hệ giữa họ. 2 ng ăn đến vui vẻ. Hạ Băng Khuynh k ngờ Mộ Nguyệt Bạch bt luôn bộ dạng k nhiễm bụi trần, lại có 1 mặt hào sảng như v. Tuy tên này khá nham hiếm, nhưng lúc này thật sự cô k ghét nổi. Mộ Nguyệt Sâm ở bên tiếp tục hít thở khói. Thấy họ cười nói, bộ dạng vui vẻ, anh hận k thể cắn đứt điếu thuốc trong tay. “Khục khục--”Hạ Băng Khuynh ho, dừng tay nhìn phía, khói thuốc đầy phòng, quả thật như hiện trường vụ cháy, cô thật sự bị thuốc làm ngộp chết, cô quay đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “Tôi nói Mộ Nguyệt Sâm a có thể dập thuốc k?” Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm: “Các ng ăn tôm của các ng, quản tôi làm gì!” Aiyoyo, nghe ngữ khí ngạo kiều, đầy k vui. Như là anh đang trách k ai kêu a ăn tôm chung? Hạ Băng Khuynh cười trong lòng, rút khăn giấy lau tay, đi mở cửa sổ trc, sau đó đi đến trc mặt Mộ Nguyệt Sâm: “Hút thuốc k no đc, cùng ăn tí đi, đợi lát a đói, thật sự chỉ uống canh tương ớt thôi.” Mộ Nguyệt Sâm nâng mắt, nhìn mặt cô, tảng băng cô độc trong đáy mắt anh lập tức có chút tan chảy. Cô đến gần 1 phân, thì nó tan chảy thêm chút. Thuốc để bên môi chuẩn bị hút đc lấy ra, biểu cảm lạnh lùng hỏi: “Đồ sơn trại đó thật sự ngon?” “Dù s tối nay chỉ có tôm hùm nhỏ thôi, a muốn ăn thì đến, k thì bỏ!” Hạ Băng Khuynh quả quyết nói, lấy thuốc trong tay anh, dập tắt. Sau đó về bên bàn. Mộ Nguyệt Bạch từng chút lột vỏ, vừa nãy nụ cười còn vui vẻ rạng rỡ, lúc này trở nên trầm mê. Hạ Băng Khuynh vừa ngồi xuống, Mộ Nguyệt Sâm liền đi qa, rất “vô tâm” ngồi giữa họ. Hạ Băng Khuynh tiếp tục tiêu diệt tôm hùm. Mộ Nguyệt Sâm lại cứ nhìn, cũng k động. “Ăn đi, nhìn thôi k no!” Hạ Băng Khuynh nhắc nhở anh. Mộ Nguyệt Sâm rất miễn cưỡng động đậy, thử muốn cầm tôm lên, tay nhiều lần sắp chạm đến, liền dừng lại. K fai a k thể sờ vào vật thể, mà nhìn cái khay kì lạ trc mắt, còn có đồ ăn tùm lum, cùng với tương ớt màu đỏ, anh thật sự k đủ dũng khí động tay. “Quên đi quên đi, tôi lột cho anh, dù s tôi cũng ăn no r.” Hạ Băng Khuynh nhìn bộ dạng của anh, biết chứng sạch sẽ lại tái phát, lần này đến tra vụ án, họ fai chăm sóc lẫn nhau. Mộ Nguyệt Sâm có chút k tin, thụ sủng nhược kinh, nhưng biểu cảm vẫn cố gắng giả bộ cao lạnh, tuy nhiên ý cười nơi khóe miệng lại k che giấu đc. “Cũng đc!” Anh nhàn nhạt trả lời. Thật biết giả bộ! Rõ ràng trong lòng đang nở hoa. Hạ Băng Khuynh cười than nhẹ, động tay lột cho anh. Mộ Nguyệt Sâm thấy cô lột xong, rất tự giác mở miệng, như đang nói đút tôi! Đút tôi! Đút tôi! - -------- ----------