Hạ Băng Khuynh dùng chân đóng cửa, bưng khay tôm hùm nhỏ tự nhiên lướt qa ng anh, cực kì vô tội nói: “V tôi cũng đâu thể nói 2 ng đang cấu xé, như v bà chủ sẽ gọi 110 mất, anh đừng lo, đây là chỗ nhỏ, dù cho có ai hiểu lầm 2 ng là 1 đôi, lúc về cũng k ai biết.” Cô dùng lời “an ủi” cô lúc nãy, “an ủi” lại họ. Ai bảo lúc nãy họ k quan tâm bà chủ có hiểu lầm hay k kéo cô vào phòng, làm cho cô như 1 cô gái lấy 2 chồng, v thì bây h đừng trách cô khiến họ trở thành ae gay. Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống. Hạ Băng Khuynh để khay tôm hùm nhỏ lên bàn, nhìn món ngon, áp lực bữa h đều biến mất. Trong thế giới của kẻ tham ăn, 1 khay tôm hùm nhỏ thơm ngon, đủ để thay đổi tâm trạng của cô. Đêm nay để bụng ăn thật ngon, mai mới có sức điều tra, cô vỗ tay: “Đc r, chúng ta ăn khuya thôi, lạnh thì k ngon nữa.” Mộ Nguyệt Bạch đứng dậy đi qa, nhìn đồ trong khay: “Tôm hùm phiên bản mini?” “Đúng v” Hạ Băng Khuynh nhịn cười, gật đầu: ‘Phiên bản mini, rất ngon đó!” Nhìn là biết nam nhân này chưa ăn qua, thật sự cũng k kì lạ, nghệ thuật gia đến rổ đựng đồ ăn vặt cũng là bằng trầm hương như anh, s có thể ăn món bình dân như v. “Thật sự ngon?” Mộ Nguyệt Sâm dùng tay ngọc của mình, ấn lên thử xúc cảm, cầm lên, nhìn trái phải, mắt đầy tò mò. “Gạt a làm gì, tôi bảo đảm sau khi ăn xong, sau này nhớ mãi k quên.” Hạ Băng Khuynh vỗ ngực đảm bảo. “V hnay a fai thử xem, anh Nguyệt Bạch lớn như v vẫn chưa ăn qua tôm hùm nhỏ dễ thương như v.” Dễ thương Haha nói tôm hùm dễ thương, anh mới dễ thương! “Tôi đi rửa tay trc, sau đó chúng ta cùng tiêu diệt tôm hùm nhỏ!” Hạ Băng Khuynh xắn tay áo vào nhà vệ sinh. Vào nhà vệ sinh rửa mặt, cột tóc lên. Ra khỏi nvs, Hạ Băng Khuynh phát hiện Mộ Nguyệt Bạch đã mặc đồ r. Áo len trắng, quần dài đen, sạch sẽ nho nhã, lại ôn nhu gần gũi, như mỹ nam ưu tú của hàn quốc, ấm áp đến k chịu nỗi. Lúc này, anh đã bưng ghế xong đang ngồi đợi trên bàn. Ài, tên này, nếu trong lòng hiền lành 1 tí thì tốt! 1 bên khác, Mộ Nguyệt Sâm xụ mặt chéo chân, dựa sofa hút thuốc. Thuốc mới vừa hút, vẫn chưa lan ra khắp phòng. Anh xắn tay áo,lộ ra bắp tay rắn chắc, cổ áo mở 2 nút, ẩn hiện lộ ra khuôn ngực săn chắc, ngón tay xương cốt rõ ràng kẹp điếu thuốc, miệng từ tốn thả ra khói, 1 lúc, lại đưa tay lên, để thuốc vào miệng, lại thả khói từ trong môi mỏng ra. Những làn khói trắng rất lâu k tan, làm mặt anh mơ hồ. Tim Hạ Băng Khuynh có 1 xúc động, là qa dật tắt thuốc của anh. Suốt ngày hút thuốc, anh có biết, hút thuốc hại cơ thể! “Nha đầu---” Mặt, đột nhiên bị bàn tay ấm áp kéo qa. Khuôn mặt như búng ra sữa của Mộ Nguyệt Bạch xuất hiện trc mắt cô.. Anh ôn hòa cười: “K fai nói, chúng ta cùng tiêu diệt tôm hùm nhỏ này s.” Thấy sự chú ý của cô đặt lên ng Nguyệt Sâm quá lâu, tim anh k thoải mái, loại cảm giác này, chắc là đố kỵ! Hạ Băng Khuynh đột nhiên tỉnh táo, thoát khỏi tâm tư cũ: “Ngồi thôi!” Tay Mộ Nguyệt Bạch thuận thế rơi lên vai cô, ôm vai cô qa bên bàn ngồi. “Chú tâm tí, đừng làm sai.” Anh xoa đầu cô, ý vị thâm sâu trong câu nói. Hạ Băng Khuynh k fai k hiểu ý của anh, chỉ là, cô đã k cần fai tốn công xử lý, vì với họ, duyên đã tận r. - -------- ----------