Quý Tu làm động tác im lặng, nhận đth: “Alo, là tôi, có chuyện gì, uh, v à, đc, hiểu r, cảm ơn đã gọi báo tôi, uhm, tạm biệt!” Cúp máy, anh nói với Hạ Băng Khuynh đang mở to mắt chờ tin tốt:”Phát hiện ra bút máy, quản lý Tần bị bắt r, đã bị mang đi tra hỏi.” “Quá tốt r!” Hạ Băng Khuynh vui vẻ đến cả khuôn mặt đều sáng lên. “Nhưng mong là như ta nghĩ, cảnh sát có thể theo manh mối tra rõ bút máy, dù sau cùng tra rõ mà quản lý Tần k fai hung thủ, cũng có thể đánh tan nghi ngờ tam thiếu là nghi phạm.” Quý Tu bình tĩnh nói, giọng rất nhạt, nói xong, uống cafe. “Uhn!” Hạ Băng Khuynh tim thoái mái hơn nhiều. Thấy Mộ Nguyệt Sâm k lên tiếng, cô quay đầu nhìn: “Ê, Mộ Nguyệt Sâm, nghe tin này k vui s?” “Cũng tạm!” Mộ Nguyệt Sâm k quan tâm lắm đáp, biểu cảm lạnh nhạt, mắt đầy cô quạnh. Như chuyện này căn bản k quan trọng đối với anh. Mà Hạ Băng Khuynh và Quý Tu như bộ dạng hoàng thượng k gấp thái giám gấp. “” Hạ Băng Khuynh ngây ng 2s, trực tiếp tức giận:”Mộ Nguyệt Sâm, hình như a hoàn toàn k sợ bản thân sẽ ngồi tù, v thật sự là chúng tôi hiểu lầm r!” Mộ Nguyệt Sâm nhấp cafe, mắt nhìn ngoài cửa, k nói. Quý Tu nhìn ánh mắt trầm tư đó, như có thể hiểu đc tâm trạng của Mộ Nguyệt Sâm, thực ra với năng lực của anh, thật sự cần sự giúp đỡ của Băng Khuynh s? Mục đích thật sự, k nói cũng biết! Anh thật sự k quan tâm vụ án, vì anh có thể quan trọng hơn cần quan tâm. Hạ Băng Khuynh nhìn Mộ Nguyệt Sâm vẫn thái độ đó, sắp buồn phiền chết r. Cô k biết bản thân lo lắng như v làm gì? Họ đã kết thúc 2 năm r, cũng có thể coi là chia tay trong hòa bình, lần này nếu cô vui vẻ đứng nhìn, đồng thời nguyền rủa anh ngồi từ 10 năm k fai tốt hơn s, cũng k ai chửi cô bạc tình. NHưng cô vì anh lo lắng, vì anh buồn phiền, sợ anh thật sự bị bắt, ngta 1 câu giúp thôi, liền laaph tức đồng ý, 1 lòng 1 dạ giúp anh. Ngu đến k thuốc chữa là cô. Không khí, xuống còn âm độ. Không khí mang theo sự cô độc của màn đêm. Quý Tu biết bản thân ngồi tiếp cũng k tác dụng, càng thêm khó xử. Những chuyện này, cuối cùng k fai anh có thể tác động đến. ANh đứng dậy, bình tĩnh nhàn nhạt mở miệng: “Tôi đi cảnh cục tí, đi hỏi thăm kết quả, tam thiếu, đợi lát phiền đưa Băng Khuynh về, có gì tôi sẽ liên hệ.” “E cũng đi!” Hạ Băng Khuynh nghe Quý Tu muốn đi, lập tức đứng dậy theo. Cô k muốn đơn độc ngồi với Mộ Nguyệt Sâm. Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm nhìn ngoài cửa khẽ chuyển động. Quý Tu chặn động tác đứng dậy của Hạ Băng Khuynh:”Tôi đi là đc, e đi r, khiến quản lý Tần phát hiện em, ngược lại là chuyện xấu.” “A, đúng v, thầy nhìn e, thật là hồ đồ!” Hạ Băng Khuynh ngồi xuống:”V e về ks đợi em!” “Uhm, tôi đi đây!” Quý Tu khẽ cười. Lúc đi, còn vỗ 2 cái lên vai cô. Hạ Băng Khuynh hiểu ý anh, anh kêu cô bình tĩnh, nói chuyện thật tốt với Mộ Nguyệt Sâm. Mỗi lần, lúc cô k tỉnh táo, anh đều dùng nhiều cách an ủi để cô bình tĩnh, cũng k biết tại s, chỉ cần có sự an ủi của anh, dù là tình huống gấp gáp cỡ nào, tim lập tức bình tĩnh lại. Quý Tu đi r. Mắt Hạ Băng Khuynh theo hình bóng anh rời tiệm cafe, r chìm vào màn đêm. “E thật thích Quý Tu?” Giọng lạnh đến k có nhiệt độ truyền đến, nhưng nghe kĩ, còn có chút bất lực. Hạ Băng Khuynh trong tim khinh bỉ. Cô quay đầu, đối diện với ng đàn ông:”Tôi thích ai, k thích ai, anh quan tâm làm gì?” - -------- ----------