Tiêu Nhân nghĩ cái, nói: “Chị Vân Khuynh!” “Chị tớ cũng đc, họ quan hệ tốt, đợi lát tớ nghĩ cách, mượn tay chị mời rượu Mộ Nguyệt Bạch.” “Uh, cứ v đi.” Sắc trời toàn đen! Hạ Vân Khuynh lấy salad và mì ý, cùng các loại đồ ngọt ra. Trên vì nướng có thêm than lửa, Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân 2 “đầu bếp nhỏ” đang nướng đồ ăn, thêm vào các loại khác nhau lên. Đương nhiên, đặc biệt thêm nguyên liệu vào xiên của Mộ Nguyệt Bạch, sợ nướng xiên anh k thích anh k ăn, toàn bộ đều làm mấy xiên, để trc mặt anh, ít nhất cũng có cái anh thích ăn chứ. Mà lúc này, 4 ng nam nhân đang ngồi trên sofa để trên cỏ, thưởng rượu đỏ. Sau đó, Hạ Vân Khuynh bận xong, cũng ngồi bên Mộ Cẩm Đình. 1 lúc sau, Hạ Băng Khuynh nướng xong lượt 1, chia cho họ. “Tu Tu cái này cho anh” Tiêu Nhân phân xiên trong tay thành 2 phần 1 phần để trc mặt Quý Tu. quay ng, đồng thời cười ngọt với Mộ Nguyệt Bạch trc mặt: “Nhị thiếu, phần này cho anh.” “Cảm ơn!” Mộ Nguyệt Bạch ngẩng đầu cười ôn nhu với cô. Đối diện, Hạ Băng Khuynh phân 2 phần cho Mộ Nguyệt Sâm và anh rể, thuận tiện nũng nịu với chị: “Chị, giúp bọn em với, tay sắp bị nướng luôn r.” Hạ Vân Khuynh lấy đồ ăn của Mộ Cẩm Đình: “Nha đầu em k biết hiếu kính chị, còn mở miệng bắt chị làm việc, chị mệt r, k đi, kêu anh rể em đi.” Mộ Cẩm Đình sủng nịch xoa vai Hạ Vân Khuynh: “Đc, đc, bà xã đại nhân ngồi đây ăn, anh đi nướng.” “Chồng là tốt nhất!” Hạ Vân Khuynh nũng nịu hôn Mộ Cẩm Đình 1 cái. Nhận đc đối đãi này, đừng nói nướng thịt, kêu Mộ Cẩm Đình cắt thịt mình ra nướng để cô ăn cũng đc. Ở thành phố s, đại thiếu gia Mộ gia sủng vợ có tiếng, đánh k đánh trả, chửi k cãi lại, vợ kêu làm gì đều k từ chối, cộng thêm ôn nhu ân cần, quả thật là điển hình của ông chồng tốt! Mộ Nguyệt Sâm lén sờ lên mông nhỏ của Hạ Băng Khuynh: “Đại ca đi r, em ngồi đến ăn đi, dù s đồ e nướng còn chưa ăn hết.” Anh nhìn thịt xiên trên tay, biểu cảm tế nhị. “K ngon sao?” Hạ Băng Khuynh cong lưng cắn hơn nửa miếng thịt của anh, nhồm nhoàm thử vị: “Có cay chút, mặn chút, nhưng cũng ngon mà!” “Vậy cho em ăn hết.” Mộ Nguyệt Sâm đưa hết cho cô. Hạ Băng Khuynh k vui bĩu môi. Dám chê cô! “Ăn đi!’ Cô nhàn nhạt ôn nhu nói 1 câu, sau đó cúi đầu nói 1 câu bên tai anh. Mọi ng cũng k biết cô nói gì, dù s Hạ Băng Khuynh cười híp mắt liền đi, Mộ Nguyệt Sâm ăn hết đồ trc mặt. Tiêu Nhân và Hạ Băng Khuynh ở bên bàn nướng, 2 ng lén lút trao đổi ánh mắt. Mọi chuyện thuận lợi. Thêm 1 bước, rượu. Mộ Cẩm Đình qua giúp bọn họ, 3 ng nướng 1 lúc, Hạ Băng Khuynh giả bộ đi đến bên bàn, đổ tí rượu: “Anh rể, chúng ta có thể đổi rượu k. cứ uống rượu đỏ 1 loại k ngon nữa, chúng ta uống rượu nếp thơm ngọt ddi1” “Làm gì có rượu nếp?” Mộ Cẩm Đình nghi ngờ. “Anh rể, là em đem--” Tiêu Nhân ở bên la lên.