Bên đó, Mộ Cẩm Đình đang xúc động với tuổi trẻ, trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng: “Shhh---” Anh thu ánh nhìn lại, thấy 1 em trai của mình dùng nĩa đâm em trai nhỏ của 1 em trai khác. Anh liền hít sâu 1 hơi, giật lấy nĩa trong tay Mộ Nguyệt Sâm: “Thẳng nhóc thối, muốn hại Nguyệt Bạch từ h k giống ng hả!” “Nói thật, anh ta vốn rất giống thái giám!” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh đáp. Đừng nói nhận sai, bộ dạng anh đang làm đúng, tư thế trừ hại vì dân. Quý Tu vốn từ trong nhà mang đĩa ra nghe câu này, lập tức mặt k biểu cảm, vân đạm gió nhẹ rời đi! Trc h, anh k thích nhất là chen vào chuyện ng khác. Mộ Nguyệt Bạch dần dần bình phục lại, nũng nịu với Mộ Cẩm Đình: “Đại ca, tên nhóc này quả thật quá vô pháp vô thiên, hôm nay anh nhất định phải dạy dỗ nó, anh quá thiên vị, đánh nó!” “Em” Mộ Cẩm Đình buồn phiền nhìn Mộ Nguyệt Bạch 1 cái:”Em cái đó k s chứ, nếu k, tìm 1 nơi anh kt giúp em.” “Haha” Mộ Nguyệt Bạch cực kỳ miễn cưỡng cười: “K cần đâu.” “Ý hay!’ Mộ Nguyệt Sâm vỗ tay, lấy dao trái cây từ bàn đưa cho Mộ Cẩm Đình: “Đại ca, đưa anh dao phẫu thuật, anh qua bãi cỏ bên đó kt giúp hắn, nếu bị hư rồi dùng dao cắt đi cho đỡ phiền, thuận tiện mở 1 cái lỗ cho hắn, từ h có thể sống cuộc sống như nữ giới.” 1 bầy quạ bay qua. Thật sự k thể để khay tùy tiện dưới đất, Quý Tu vừa hay đi ngang qua nghe lời này, ngây ng 1s, khay từ ngón tay bị lỏng ra, rơi xuống bàn. Tình nghĩa anh em quá đáng sợ r =)))))) Ánh mắt mang ý cười của Mộ Nguyệt Bạch lạnh đi mấy phần. Mộ Cẩm Đình bất lực ôm trán, có chút tức trừng Mộ Nguyệt Sâm: “Tiểu tử thối em quả thật k có tính ng, nó là anh ruột em, nếu như---” “Nếu như chết rồi, vừa hay có thể quyên cho thầy Quý, để anh ta mổ bụng, thuận tiện mổ luôn cái đầu nhìn xem, bên trong đựng đầy âm mưu gì!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng cướp lời. “Ngại quá, bên trong còn khay, mọi ng nói chuyện!” Quý Tu ôn nhu cười nhẹ, quay ng đi. Anh mới k muốn bị cuốn vào trong! Tiêu Nhân ở bên xiên cánh gà, mắt đào hoa chsu ý đến nam nhân vào nhà: “Tu Tu nhà tớ thấy đẹp trai, rất anh tuấn, rất man, rất có khí chất, rất ngầu, rất rất---” “Đc r, đừng nói nữa, cánh gà sắp chạy r kia.” Hạ Băng Khuynh sắp bị cô làm sến chết. “Hừ, chỉ cho phép cậu k thuần khiết mà phạch phạch, k có tớ thuần khiết liếc mắt đưa tình, lục trà---” Tiêu Nhân vừa muốn nói, nhận đc ánh mắt liếc qua của Hạ Băng Khuynh, lập tức im miệng. Hạ Băng Khuynh cúi đầu để gà nướng qua bên, vừa nói: “Tớ quan sát 1 chút, từ chỗ nướng đến biệt thự cách 1 khoảng. Đi qua đó cần 10ph, chúng ta k thể để Mộ Nguyệt Bạch chưa đi đến phòng đã ngất, nếu ngất ở ngoài, anh cả và thầy Quý đều học y, lúc nào cũng nhìn ra bị ng bỏ thuốc, nếu ngất trong nhà, 2 ta k khiêng đc.” “Đúng v, cái này tớ thật k nghĩ đến, vậy bỏ ít thuốc lại.” “Còn có, đưa rượu cho anh ta quá hiển nhiên, dù Mộ Nguyệt bạch cho là tớ k dám lỗ mãn, Mộ Nguyệt Sâm mắt như x quang, cũng đủ tớ chịu r, cho nên tốt nhất là ng mà tất cả mọi ng k nghi ngờ.”