“Cẩu Tử ca, đào như vậy có được không, đào xuống dưới có phải sẽ có nước uống không?”
“Ta cũng không biết, thử xem đã.”
“Thật hy vọng có thể nhanh có nước, mẹ ta đã nhiều ngày ngay cả một ngụm nước uống cũng không có.”
Tiểu Vĩ so với Đỗ Vĩ Minh còn nhỏ hơn một tuổi, trong chỉ còn hai mẹ con, cuộc sống cực kì nghèo khó. Tiểu Vĩ rất hiếu thuận với mẹ, thế nhưng ở nơi trồng trọt để lấy cái ăn này, hai mẹ con sống cũng không quá tốt. Mẹ Tiểu Vĩ bình thường ngoại trừ trồng trọt cũng thường hỗ trợ làm y phục, làm này làm nọ kiếm chút tiền trinh, lần này có nạn hạn hán, cuộc sống nhà hắn ra sao có thể nghĩ.
Đỗ Vĩ Minh còn chưa nghĩ ra cách nào thay thế xi măng, ngẫm lại cũng chỉ đành chờ đào xong, ở dưới vách lấp lên, không nghĩ tới vừa đào đên một thước rưỡi thì hố bị sụp. Hóa ra bùn đất phía dưới tương đối mềm, bên cạnh không có trụ đỡ, hố đáo sâu xuống tất nhiên sẽ sụp.
Tim Đỗ Vĩ Minh cũng vọt ra, Chu Văn còn đang ở dưới.
“Chu Văn, Chu Văn, ngươi nghe thấy không?”
Không có tiếng đáp lại, Đỗ Vĩ Minh bị hù chết khiếp, bảo Tiểu Vĩ vào trong thôn tìm người, Đỗ Vĩ Minh nhanh động thủ đẩy đất ở trên ra. Vừa bới, vừa lệ trên khóe mắt như sắp trào ra, Chu Văn cũng như là người nhà, nếu có gì không hay xảy ra, mình thực sự sẽ chịu không nổi.
“Chu Văn, Chu Văn, ngươi nghe thấy ta nói không? Ngươi mau đáp lại một tiếng đi?”
Tiểu Vĩ đi gọi người, rất nhanh đã có không ít thôn dân tới, mọi người đồng lòng hợp lực, cuối cùng cũng cứu được Chu Văn ra. Khi thấy Chu Văn được bới ra từ trong đống đất, Đỗ Vĩ Minh vọt đi tới, may mắn, đất trên mặt Chu Văn không nhiều lắm, hắn cúi đầu, chôn ở trước ngực. Mọi người vội đưa Chu Văn vào trong, Đỗ Vĩ Minh trực tiếp để Chu Văn ngủ ở trên giường hắn.
Ấn nhân trung, Chu Văn cuối cùng cũng tỉnh. Trưởng thôn muốn phái người lên trấn trên mời đại phu, bị Chu Văn cự tuyệt.
“Cảm tạ mọi người quan tâm, ta không có trở ngại gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
“Trưởng thôn, ngươi đừng nghe hắn, xin giúp mời một đại phu tới.” Đỗ Vĩ Minh kiên trì nói.
“Thiếu gia, ta thực sự không sao, không tin, ta cho ngươi xem.” Chu Văn muốn xuống giường biểu diễn mình không có việc gì, sau khi hắn nhiều lần kiên trì, Đỗ Vĩ Minh đồng ý tạm thời không mời đại phu. Nhưng nếu ngày mai thấy khó chịu nói thì nhất định phải mời đại phu đến xem một chút.
Trưởng thôn nói vài câu, thôn dân cũng tản đi. Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn nghỉ ngơi, mình thì đi đun nước nóng cho Chu Văn uống. Vương Võ ở sát vách nghe được động tĩnh, muốn rời giường đến xem. Nhiều người tới như vậy, khẳng định không có chuyện gì tốt.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
138 chương
31 chương
61 chương
645 chương
63 chương
52 chương