Trưởng thôn trong lòng đã đánh bảng cửu chương, nếu Lý Nhị thật có thể chơi đùa tìm ra cách đào giếng, về sau mọi người cần gì mạo hiểm sinh mệnh đi xa lấy nước? Con trai lần này không bị thương là vì hắn vận khí tốt, được Vương Võ cứu, nếu không hiện tại nằm ở trên giường chính là hắn. Nếu thật có thể đào giếng, nhà mình cũng đào một cái, sau đó cũng không cần sợ hạn hán.
Đỗ Vĩ Minh lại lo một việc khác, vừa rồi nhìn vào trong hố, phát hiện phía dưới không bằng phẳng mà có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, từ phía trên nhìn ra nó không thẳng. Cái này cần phải giải quyết thế nào đây? Hơn nữa đào xong, hiện đại có xi măng trực tiếp trát lên là được, giờ phải làm sao?
Cơm tối thì đơn giản là cháo, Chu Văn và Đỗ Vĩ Minh uống cháo gạo lứt bỏ thêm rau dại, thay đổi khẩu vị. Làm cháo gạo trắng cho Vương Võ, ăn cùng rau ngâm ăn vào cũng có chút ngọt ngào. Không có cách nào, hôm nay đã mệt mỏi cả ngày. Đỗ Vĩ Minh nghĩ chính chờ cơm tối hậu tại đun canh bồ câu. Biết làm sao, hôm nay quá nóng, ngồi trong nhóm lửa thật có chút chịu không nổi, không khỏi tưởng niệm khí thiên nhiên, rất tiện.
Cơm tối xong Đỗ Vĩ Minh phối nguyện liệu nấu canh bồ câu, bảo Chu Văn trông lửa, hai người nồi cùng đun, một nồi đun canh, một nồi đun thuốc. Thương thế của Vương Võ đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng thuốc vẫn phải tiếp tục uống.
Làm sao thay thế được xi măng, Đỗ Vĩ Minh còn chưa nghĩ ra. Hôm nay bùn đất dưới hố đã mười phần ẩm ướt, phỏng chừng đào xuống chút nữa khẳng định sẽ nước trào lên. Buổi tối Đỗ Vĩ Minh một mực tự hỏi, ôi, sớm biết sẽ xuyên đến cổ đại, còn phải đào giếng thì đi học xây dựng công trình bằng gỗ, học hóa học, ngoại trừ lần trước làm dầu vân vân dùng tới, những cái khác đềukhông có chỗ dùng.
Buổi tối để Chu Văn trông Vương Võ, vốn bọn họ hai người một phòng, hơn nữa hiện tại thương tích của Vương Võ cũng tốt hơn, không cần thức trắng đêm như lúc đầu, chỉ cần không thích hợp sẽ đi tìm đại phu. Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn hai người đổi thuốc cho hắn, ăn canh, rồi cùng hàn huyên một hồi.
“Thiếu gia, giếng này ngươi thấy có thể đào được không?” Chu Văn hỏi Đỗ Vĩ Minh.
“Ai, nói thật ta cũng chỉ nắm được một phần, ta làm thứ này hoàn toàn là dựa vào tưởng tượng.”
“Thiếu gia, ta thật vô dụng, bị thương, không giúp được ngươi, còn bắt ngươi để tâm chăm nom ta, ta, ta…” Vương Võ ngồi nghe ở bên cạnh có hơi nóng nảy.
“Vương Võ, ngươi đang bị thương, đã sắp lành. Việc đào giếng ta và Chu Văn làm trước, ta cũng không nắm chắc nhiều lắm, chỉ thử trước xem. Nhiệm vụ lớn nhất của ngươi bây giờ là dưỡng thương. Việc khác ngươi đừng quan tâm.”
“Thiếu gia, ngươi có nghĩ tới rời nơi này không.”
Đỗ Vĩ Minh trầm mặc, kỳ thực có nghĩ đến rời đi tìm cách. ở nơi này có thể nói là một thân một mình, đi đâu chẳng như nhau. Nhưng tốt xấu gì cũng ở thôn này một thời gian dài, cũng có cảm tình, vừa có chút cơ sở, đi đến nơi khác tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, mình có làm được không?
“Điều này ta có nghĩ tới, hiện tại ta đang nghĩ làm sao đào được cái giếng này, nếu thực sự không được chúng ta sẽ tính đến việc đi lánh nạn.”
Vương Võ và Chu Văn thấy Đỗ Vĩ Minh hình như có chút mất hứng, Chu Văn cơ linh chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, còn nói đến thương thế của Vương Võ, đội ngũ lấy nước các loại, nói chuyện một lúc, Đỗ Vĩ Minh để hai người đi nghỉ ngơi sớm, mình cũng trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau ăn xong bữa sáng, dàn xếp cho Vương Võ, Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn lại đi đào giếng. Nghe nói Đỗ Vĩ Minh đang đào giếng, trong thôn có mấy thanh niên nhàn rỗi cũng tới hỗ trợ, thế nhưng miệng hố không lớn, chỉ đủ một người có thể xuống đào, Đỗ Vĩ Minh để bọn họ lên núi chặt cây và gậy trúc về, chỉ chừa lại một mình Tiểu Vĩ hỗ trợ.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
138 chương
31 chương
61 chương
645 chương
63 chương
52 chương