Nguyên Thu vội tiến lên vịn Trương di nương, lên tiếng hỏi “Trên mặt di nương sao lại như thế này? Chẳng lẽ không bôi dược cao kia của phụ thân sao?” Trương di nương mặt đầy nước mắt hận cắn răng nói mắng “Nhất định là bị Lâm tiểu yêu tinh kia bỏ thêm đồ gì vào, lúc đó nàng giúp ta thoa thuốc ta cảm thấy vết thương nóng rát chỉ xem như lần đầu thoa thuốc vết thương bị kích thích cũng không để ý. Mấy lần sau thoa vẫn cảm thấy nóng rát, cứ nghĩ là thuốc tốt lão gia lấy từ bên ngoài chắc không sai. Nhưng hôm nay là ngày thứ ba vết thương không tốt lên lại hiện ra sẹo” Nguyên Thu nghe vậy không khỏi rơi lệ nói “Này sao có thể, dược cao tốt như vậy sao trị không được vết thương?” Nói xong quay đầu về nha đầu ngoài cửa kêu “Còn không nhanh thỉnh đại phu tới xem thử” Nha đầu kia đáp một tiếng vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài, Nguyên Thu lau nước mắt lôi kéo tay trấn an Trương di nương nói “Di nương về phòng trước chờ ta một lát, ta đi tới phòng lớn” Lại quay đầu phân phó Chức Mộng “Ngươi đưa di nương trở về, thuận tiện nhắc Lâm di nương và Vương di nương một lát đại phu đến không nên tự tiện ra ngoài phòng tránh gặp mặt” Chức Mộng lên tiếng nhẹ nhàng đỡ Trương di nương một đường theo nàng vừa nói chuyện vừa trở về viện. Lúc Nguyên Thu đến phòng lớn Cố Lễ cũng ở đây, nghe Nguyên Thu nói nhất thời trừng mắt dựng thẳng nói “Thuốc cao kia của ta là thượng hạng, một lượng bạc một chai đối với những vết thương kia là cực kì có tác dụng. Vốn để lại cho Sơn nhi dùng, hắn học võ không tránh khỏi bị thương tay chân, Nguyên Thu tốt bụng thưởng dược cao tốt như vậy cho Trương di nương. Dược cao tốt như vậy sao qua tay Lâm thị lại thành độc dược? Đây rốt cuộc là cái biểu muội gì chính là cái tai họa” Lý thị vội lôi kéo Cố Lễ khuyên nhủ “Lão gia bớt giận, để đại phu nhìn trước một cái rồi lại nói. Có lẽ Trương thị xức thuốc không đúng hạn cũng không chừng” Cố Lễ hừ nói “Trương thị để ý nhất chính là dung mạo của mình, nàng làm sao quên thoa thuốc sợ một ngày bôi tám lần còn chê ít” Nguyên Thu nghe vậy rơi lệ nói “Nữ nhi vốn là để cho Lâm di nương tự mình thoa thuốc cho Trương di nương xem như bồi tội ai ngờ lại thành như vậy. Nếu Trương di nương vì vậy mà bị hủy dung không phải là sai lầm của nữ nhi hay sao” Cố Lễ thấy Nguyên Thu rơi lệ, lại thấy Lý thị ở bên cạnh nhìn nữ nhi tâm đau vội ôm Nguyên Thu vào ngực an ủi “Chuyện này không liên quan đến con, là các nàng tự tìm đường chết, mau lau nước mắt đi mẫu thân ngươi đau lòng” Nguyên Thu nức nở khóc không ngừng, Lý thị ôm nàng an ủi một hồi lâu mới có người đi vào nói “Đại phu nói vết thương là chạm phải vật kích thích mới có sẹo nhưng Trương di nương đã bôi xong dược cao đại phu không biết trong dược cao có chất gì” Cố Lễ nghe liền nhấc chân đi vào viện Trương di nương, vừa vào cửa thấy Trương di nương khóc khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi. Cố Lễ ghét bỏ cau mày phân phó Như Lan rửa sạch mặt cho Trương di nương liền nhìn thấy vết sẹo rõ ràng trên mặt nàng. Mấy đạo phấn hồng bò ngang dọc trên mặt trong lòng Cố Lễ không khỏi chán ghét thêm mấy phần. Trương di nương thấy sắc mặt Cố Lễ không tốt chợt nhớ tới dung mạo mình đã bị hủy, mắc cỡ quay đầu chảy nước mắt thêm dầu thêm mỡ nói lại chuyện hôm đó một lần, một mực chắc chắn là Lâm di nương hôm đó bỏ thêm đồ vào dược cao của mình. Cố Lễ thấy Trương di nương khóc sướt mướt trong lòng chán ghét vô cùng chỉ đành phân phó cho người lấy bình dược cao khác đưa cho nàng “Đây cũng là dược cao kia, tự ngươi thoa mặc dù vết sẹo có thể không tiêu trừ nhưng so với hiện tại tốt hơn một chút, ngươi bôi nhiều chút nếu vết sẹo không tốt hơn trước thì đừng ra ngoài chạy loạn” Trương di nương thút thít nhận lấy dược cao, thuận thế nửa tựa vào trong ngực Cố Lễ, cánh tay Cố Lễ nửa ôm nàng trấn an nàng mấy câu cuối đầu nhìn mặt nàng một cái tâm thần liền phiền não, đẩy nàng ra nhấc chân bước đi “Ta đi xem phu nhân, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe” Trương thị bị Cố Lễ đẩy đụng bàn eo đau lệ chảy ròng ngẩng đầu đã thấy Cố Lễ ra ngoài viện rồi. Lúc này phòng bên trái mở ra Vương di nương cầm mấy túi lưới đi ra ngoài. Cố Lễ nghe âm thanh dừng một chút nghiêng đầu nhìn Vương di nương, Vương di nương vội tiến lên thỉnh an “Tì thiếp Vương thị thỉnh an lão gia” Cố Lễ quan sát Vương di nương vài lần gật đầu nói “Thì ra là Thải Châu, đang định đi đâu vậy?” Vương di nương thẹn thùng e lệ nói “Tì thiếp nghe nói Trương tỉ tỉ tâm tình không tốt, có ý cầm mấy túi lưới hôm nay vừa kết đi tìm nàng, thuận tiện trò chuyện với nàng” Cố Lễ gật đầu cất tiếng nói “Ngươi trở về đi, nàng cần tĩnh dưỡng,vài ngày nữa nàng tốt hơn rồi đi xem nàng” Vương di nương vội phúc phúc thân thể “Dạ, tì thiếp nghe lão gia an bài” Cố Lễ lại nhìn nàng một cái mới vội vã ra khỏi viện môn trở về phòng lớn. Vào cửa thấy Nguyên Thu tựa vào ngực Lý thị nói gì đó, chọc Lý thị cười không ngừng, vội tiến lên lôi Nguyên Thu ra “Không thể nửa nằm trong ngực mẫu thân ngươi, cẩn thận đè ép bụng của nàng” Nguyên Thu nghe vậy vội ngồi dậy, Lý thị thuận thế ngồi dậy, tựa trên đệm hỏi “Trương thị sao? Vết sẹo có nghiêm trọng không?” Cố Lễ nhíu mày nói “Ai biết, ta cấp thêm dược cao cho nàng, nhìn được hay không phải xem vận mệnh của nàng. Lâm thị không nên ở trong sân Trương thị nữa cách các nàng xa xa cẩn thận náo cả đời” Nguyên Thu vội nói “Thật ra không còn viện trống nhiều, có một phòng là gần phòng lớn để cho tiểu đệ đệ trong bụng mẫu thân. Một cái khác cách viện con gần một chút, con đã hỏi mẫu thân để chuẩn bị làm thư phòng. Còn lại hai cái ở trong góc hướng đông, đi đến đây phải mất hai khắc hơn nữa trong nhà có chút lộn xộn chỉ sợ không có phương tiện để ở” Cố Lễ nói “Xa chút tốt hơn, tùy tiện dọn dẹp một cái để Lâm di nương qua đó ở đi, đưa thêm hai mama cho nàng” Lý thị gật đầu nói “Vậy cũng tốt, chỉ là Vương thị có muốn dời đi cùng nhau không? Dù sao hai viện gần nhau, cùng dọn dẹp ra ngoài cũng không khó khăn” Cố Lễ suy nghĩ xong nói “Trước hết cứ để nàng ở lại trong viện Trương di nương trước. Ta thấy nàng cũng hiểu lễ nghĩa, huống chi phục vụ lão thái thái nhiều năm cũng biết tiến biết lùi”