Nguyên Thu thấy năm, sáu mama còn chưa trả lời, trừng mắt nha đầu ngoài cửa “Hấp tâp vội vàng cái gì, có quy tắc không?” Nha đầu kia bị dọa xuôi tay đi ra ngoài cửa. Trong lòng Nguyên Thu có chút ngạc nhiên nhưng vẫn chờ xử lí xong mấy chuyện còn lại, tiễn mấy mama trong phòng đi ra quay đầu nhìn Lý thị “Mẫu thân, con đi bên kia nhìn một chút” Lý thị để Thái Tuyết đỡ mình đứng lên, hơi hơi nâng hông nói “Dẫn Trương mama theo, có vài điều không tiện để tiểu thư nói ” Nguyên Thu đáp nhìn nha hoàn đỡ Lý thị về phòng, mình dẫn Trương mama, Thái Tuyết  một đường đến viện Trương di nương. Xa xa chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi trong sân, âm thanh khuyên can loạn thành một mảnh. Nguyên Thu cau mày Chức Mộng đỡ vào viện thấy Trương di nương đang đánh nhau với Lâm di nương, búi tóc Lâm di nương phân tán hơn phân nửa. Trên trán cũng dắt hai cây trâm tay áo rộng mở hiện ra một vết thương lớn, đai lưng nửa lỏng nửa chặt dính trên eo, phía trên còn treo một cây trâm. Mà mười ngón tay tiêm tiêm của Lâm di nương, móng tay dài nửa tấc, bắt trên mặt Trương di nương mấy đạo vết máu. Cây trâm trên đầu Trương di nương thường hay cài chẳng biết đi đâu, trên đất xốc xếch mấy cây trâm bạc rơi vãi không biết là của người nào. Một vòng nha hoàn mama, nửa thật nửa giả lôi kéo, trong miệng cũng khuyên can, nhưng không thấy có ai động thủ can ngăn, đều chỉ nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hai người. Như Lan, Như Mai hai đại nha hoàn bên cạnh Trương di nương ngược lại liều chết can ngăn, nhưng quá nhiều người vây quanh một lúc đã bị đẩy ra. Chẳng những chẳng giúp gì được cũng bị Lâm di nương đánh mấy bạt tai. Chức Mộng thấy bộ dạng hai vị di nương nhếch nhác không dừng được xì cười một tiếng, Nguyên Thu liếc xéo nàng, Chức Mộng mới thu nụ cười quát lên “Đều đã chết hết sao? Còn không biết kéo hai di nương ra?” Mọi người vây quanh xem náo nhiệt nghe thấy âm thanh mới biết Nguyên Thu tới, vội vàng ba chân bốn cẳng kéo hai người ra. Nguyên Thu thấy quần áo hai người xốc xếch không nhịn được mắng “Phu nhân cần tĩnh dưỡng, di nương không biết thông cảm thì thôi còn ở trong sân đánh nhau. Ngươi xem nhìn bộ dạng hai người có còn thể diện của di nương không?” Trương di nương ở trong phủ đã mười năm tự nhiên biết địa vị của Nguyên Thu, trong lòng mặc dù tức giận bất bình nhưng cũng thấp đầu không dám mở miệng. Lâm di nương mới đến, lại không được cưng chiều thấy Nguyên Thu dẫn người đến trong lòng cũng biết sợ, cũng không dám nói nhiều. Nguyên Thu thấy hai người cũng đàng hoàng, liền quát lên “Di nương còn không nhanh về thay đổi y phục” Liền có nha hoàn của hai người đỡ đi trở về, Nguyên Thu quét mắt nhìn nha hoàn mama trong sân, thấy có phòng bếp có trong vườn có quét tước sân nhà liền cười lạnh nói “Ngày thường làm việc không thấy các ngươi tích cực như vậy, thấy náo nhiệt ai cũng chạy đến. Các di nương đánh nhau cũng không nghiêm túc khuyên nhủ, mọi người ở đây náo nhiệt xem chuyện cười. Trương mama còn không gọi vợ quản gia tới đây cho ta?” Trương mama vội cho nha đầu gọi một nhà Cố Hải tới, những người rảnh rỗi cũng đứng thành một dãy ở chân tường. Nha hoàn của Trương di nương cũng gọi Nguyên Thu vào nhà dùng trà. Nguyên Thu vào nhà uống hơn nửa chung trà, Trương di nương và Lâm di nương thay đổi xong y phục chạy tới, một vốc nước mắt nước mũi nói đối phương xấu bụng, Nguyên Thu nghe hồi mới rõ ràng mọi chuyện. Lúc Lâm di nương tới Hàng Châu chỉ dẫn theo một nha hoàn bên người đến, vì Nguyên Thu nói trong phủ đang chuẩn bị cho Trung Thu không có nha đầu cho nàng, nói nàng có chuyện gì trước mượn nha hoàn của Trương di nương đi làm. Sáng sớm hôm nay Lâm di nương bị Thẩm mama kéo dậy khỏi giường rửa mặt chải đầu đi phòng lớn kính trà, ai ngờ đợi một canh giờ ngay cả mặt Lý thị cũng không thấy, còn bị một đám mama chỉ chỉ trỏ trỏ. Lâm di nương trở về nổi giận, tức không chịu được lại cảm thấy đói liền sai nha đầu xảo xảo bày cơm, ai ngờ xảo xảo nói phòng bếp không đưa điểm tâm qua. Nghe nha đầu của Trương di nương nói là tự mình đi tới phòng bếp lấy, xảo xảo mới đến không biết vị trí của phòng bếp. Vì vậy Lâm di nương ra viện chỉ một nha hoàn đi lấy cơm cho mình. Nếu là tiểu nha đầu bình thường thì cũng được nhưng cố tình là Lâm di nương chỉ nha hoàn hồi môn của Trương di nương là Như Lan. Như Lan thấy Trương di nương mấy ngày nay thoát khỏi cấm túc nên vui mừng không khỏi ăn mặc xinh đẹp cho Cố Lễ nhìn mình thêm một chút, ai ngờ Cố Lễ chưa đến viện Trương di nương kinh thành đã phái hai vị di nương đến. Nam nhân là có mới nới cũ, huống chi là hai di nương như hoa như nguyệt, mà Trương di nương tuổi cũng không trẻ, đã sinh con,vóc người cũng đã biến dạng, đứng chung với hai người lập tức đã thấy không so sánh được. Nhất thời Trương di nương cảm thấy việc mơ ước sinh con đã đánh bay hơn phân nửa. Cố tình lúc này Lý thị lại có tin vui, Cố Lễ càng thêm ném Trương di nương sau ót, không chỉ không đến phòng nàng ngay cả khi nàng lên phòng phục vụ cũng không liếc mắt nhiều thêm một cái. Trương di nương nản lòng thoái chí, quay về khóc hơn nửa đêm, bị đả kích nặng buổi sáng hôm sau lại nói năng gay gắt. Như Lan đang lo lắng cho Trương di nương vừa mới đi sắc thuốc trở về thì thấy Lâm di nương chỉ về phía nàng bảo nàng đi lấy cơm. Như Lan tất nhiên phủi một cái không đi để ý đến nàng, lửa giận trong lòng Lâm di nương chưa tan thấy ánh mắt Như Lan khinh thường nhất thời giận ngút trời, xông lên đánh đổ chén thuốc của nàng. Trương di nương ở trong phòng nghe thấy tiếng Như Lan tranh chấp với người khác nên ra ngoài nhìn. Đúng lúc nhìn thấy Lâm di nương đánh Như Lan một bạt tai, Như Lan uất ức bụm mặt không dám động thủ, Trương di nương lập tức xông ra ngoài đánh nhau với Lâm di nương. Nguyên Thu đại khái hiểu rõ mọi chuyện, tự nhiên cũng rõ tâm ý của các nàng liền cười nói “Ta thấy có gì lớn lao đâu, hai vị di nương chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà đánh nhau. Chuyện này vốn là ta không đúng, bên Lâm di nương không đủ nha hoàn mà trong phủ cũng không quen. Nguyên bản là nên đưa nha đầu tới đây nhưng mẫu thân gần đây không khỏe ta lại vội chuyện Trung Thu lại không thể chọn nha hoàn cho Lâm di nương cũng làm cho Lâm di nương uất ức” Lâm di nương nghe vậy vội nói “Tam tiểu thư sao lại nói vậy, uất ức hay không uất ức gì, ta cũng là người trong phủ, bọn nha đầu bận rộn cho ngày lễ ta ít đi nha đầu phục vụ cũng không có gì” Nguyên Thu nghe vậy hơi mỉm cười nói “Nếu Lâm di nương nghĩ như vậy là tốt, bằng không trong lòng Nguyên Thu cũng không dễ chịu được” Lại nhìn ngón tay Lâm thị thở dài “Đáng thương móng tay xinh đẹp của di nương, gãy hơn phân nửa, lát nữa bảo nha đầu chỉnh sửa lại, sau này có thể tốt lên” Lâm di nương vội thấp đầu, thấy móng tay mình giữ gìn hơn nửa năm bị gãy bảy tám phần nhất thời đau lòng phẫn hận trợn mắt nhìn Trương di nương. Nguyên Thu giống như nhìn không thấy ánh mắt của Lâm di nương, quay đầu cười nói với Trương di nương “Trương di nương vào phủ đã mười năm xưa nay cũng vô cùng hiểu quy cũ, hôm nay sao lại đánh nhau với Lâm di nương, nếu phụ thân biết sẽ rất tức giận. Trong viện của người nhiều người như vậy, Lâm di nương mượn hai người sai bảo cũng không có gì, huống chi hai vị di nương ở trong sân của người, người không thể không chăm sóc. Nếu họ có việc gì người cũng không tiện giao phó” Trương di nương vội cười “Là ta lỗ mãng làm cho Tam tiểu thư lo lắng ” Nguyên Thu nghe vậy gật đầu cười nói “Hai vị di nương là người vô cùng hiểu chuyện, có gì nói ra là tốt rồi về sau vạn lần không được động thủ, nếu để phụ thân biết, hai vị di nương không thể không bị phạt cấm túc” Trương di nương nghe vậy vội chạy tới thay nước trà cho Nguyên Thu, bưng đưa nàng khẩn cầu nói “Lần này là di nương hồ đồ, tiểu thư ngàn lần không nên nói cho lão gia” Nguyên Thu nhận lấy vỗ tay trấn an nàng nói “Di nương yên tâm, chỉ là về sau không được đánh nhau như vậy nữa. Lần đầu ta che giấu giúp mọi người, lần sau ngàn lần cũng không dám thay các ngươì giấu giếm” Trương thị cười nói “Di nương tạ ơn tiểu thư, về sau tiểu thư muốn đồ chơi gì cứ nói với di nương, di nương giúp ngươi” Nguyên Thu cười nhìn nàng một cái cũng không đáp lời lại nói với Lâm di nương “Lâm di nương không cần lo lắng. Trương di nương rất dễ sống chung, nếu ngươi buồn bực đi phòng nàng ngồi nhiều một chút, hai người quen thuộc thì tốt lên thôi” Lâm di nương đành cười đáp. Nguyên Thu vỗ tay cười nói “Nhìn hai người không phải hòa hảo rồi sao” Trương di nương cũng toét miệng cười, lại kéo căng vết thương trên mặt đau đến không chịu được. Nguyên Thu vội vàng kêu lên “Nhanh đi lấy dược cao màu xanh lần trước phụ thân mang về, cái này rất có tác dụng, thoa lên mặt thanh mát mà không lưu lại sẹo” Chức Mộng tiến lên nói “Lần trước cô nương đứt tay dược cao đã dùng hết chi bằng giờ đi lấy chỗ mama quản sự” Nguyên Thu gật đầu cười đáp “Cũng tốt, Như Lan đi theo đi, thuận tiện đem thuốc của di nương ngươi sắc lại” Như Lan tiến lên hành lễ đi theo Chức Mộng ra ngoài, một lát hai người trở lại cùng nhau, cầm trong tay một cái bình sứ trắng nho nhỏ, Nguyên Thu mở ra ngửi một cái cười nói “Đúng là loại này” Nói xong đưa cho Trương di nương, Trương di nương đưa tay tới đón Nguyên Thu rút tay về cười nói “Chi bằng để Lâm di nương rửa tay thoa thuốc cho người, xem như để nàng bồi tội” Lâm di nương nghe vậy sắc mặt như sắp phun hỏa, Nguyên Thu cười khanh khách nhìn nàng, Lâm di nương thấp đầu nói “Ta rửa tay trước” nói rồi trở về phòng, một lát sau ra đón lấy bình cẩn thận từng li từng tí thoa lên cho Trương di nương. Nguyên Thu gật đầu nói “Thuốc này thoa hai ngày là khỏi ngay. Được rồi, các ngươi cũng hòa thuận rồi, ta phải trở về còn vài chuyện nữa” Lâm di nương và Trương di nương hai người tiễn Nguyên Thu đi ra. Nguyên Thu thấy Cố Hải ở cửa sau lại thấy chân tường đứng một dãy nha hoàn mama liền nhíu mày nói “Họ tự tiện chạy đến vốn là phá hư quy cũ huống chi ra ngoài nhìn di nương chê cười nên lôi ra ngoài đánh mười hèo nhưng phu nhân có chuyện vui gần đến Trung Thu cũng miễn đánh hèo chỉ phạt một tháng tiền tiêu vặt, nếu có lần sau, đánh xong đuổi ra ngoài” Cố Hải vội cười nói “tiểu thư tốt bụng tiện nghi cho các nàng” Hướng đám người kia quát lên “Còn không dập đầu với tiểu thư, nên đi làm gì thì đi làm đi” Mấy nha hoàn mama kia quỳ xuống dập đầu rồi mới lui ra. Nguyên Thu trở lại đem chuyện nhỏ to đều nói hết cho Lý thị, Lý thị mỉm cười gật đầu “Chuyện này cứ như vậy đi, cũng đừng nói cho phụ thân con biết, đừng để người phiền lòng” Nguyên Thu vội đáp cười nói “Con cũng nghĩ như vậy cũng không phải chuyện gì lớn” Lý thị hơi nhắm mắt nói “Vương di nương buổi sáng không ra?” Nguyên Thu lắc đầu “Theo lí mà nói động tĩnh trong sân lớn như vậy, nàng không thể không biết, nàng tới với Lâm di nương theo lí nên ra ngoài khuyên can ai ngờ nàng làm như không biết đóng cửa trong phòng giả bộ ngủ” Lý thị cười lạnh nói “Nàng là nha đầu bên cạnh lão thái thái cũng tinh ranh lắm” Nguyên Thu vội nói “Mẫu thân mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm,cần gì hao tổn tinh thần” Lý thị suy nghĩ nói “Phụ thân ngươi muốn đi núi Trang Tử qua Trung Thu, hôm nay ta có thai cũng không thể đi, hiện tại có nhiều thứ cần chuẩn bị, nếu như có gì không được thì tới hỏi ta” Nguyên Thu cười đi ra ngoài kêu quản gia tìm địa phương bằng phẳng làm một cái đài cao để Trung Thu ngắm trăng. Lấy rau quả trong trang đưa lên nhìn theo danh sách lại theo lệ cũ của năm ngoái dự bị quà tặng cho các phủ viết xuống, căn cứ tình huống mà tăng giảm một hai loại tự mình đưa Lý thị xem, Lý thị sửa lại một hai loại, sửa thêm mấy thứ đưa Nam Bình Vương phủ mới đưa lại cho Nguyên Thu. Nguyên Thu theo danh sách chuẩn bị bận rộn hai ngày liền nghe Trương di nương kêu gào ngoài phòng của mình “tiểu thư, người làm chủ cho di nương” Nguyên Thu vội cho người dẫn di nương đi vào liền bị mấy vết sẹo trên mặt nàng dọa sợ.