Chỉ lo đào hố không lo lấp
Chương 1 : Cái xác phong độ (?).
Lúc cái xác nằm trong hố mở to mắt ra, phản ứng đầu tiên của Triệu Phù Dao là lo lắng xem mình có nên dùng xẻng đập chết hắn hay không.
Tuy rằng sau đó nàng lập tức nhớ đến chuyện đã là người được đưa đến đây cho nàng chôn, thì chắc chắn đã chết, tình huống hắn mở to mắt ra cùng nàng hàn huyên thế này nếu không phải nàng đang gặp quỷ thì chính là quỷ đang gặp nàng.
-♥-♥-
Tình huống hiện tại đích thực rất quỷ dị, nhưng so với ngày thường thì vốn không khác biệt mấy.
Tuy rằng người ta nói hoàng hôn là thời điểm quỷ luân phiên nhau đi trực, là thời điểm âm khí dày đặc nhất, nếu có xuất hiện cái gì kì lạ cũng không phải điều đáng ngạc nhiên. Nhưng đối với Triệu Phù Dao ngày ngày đầu đao liếm máu người giang hồ mà nói, ý nghĩa của hoàng hôn chỉ có một – đến lúc tìm chỗ ăn cơm chiều rồi.
Mà đây đúng là nơi khiến tâm tình Triệu Phù Dao trở nên xấu hơn bao giờ hết – đương lúc người người nhà nhà sum họp ăn cơm, thì nàng lại phải một thân một mình ở sau núi của Thừa Thiên Phái chi nhánh Giang Châu chuẩn bị giết người….ấy, không phải, là chôn người.
Hoàng hôn ngày hôm đó, đệ tử của danh phái uy chấn giang hồ Thừa Thiên Phái chi nhánh Giang Châu – Triệu Phù Dao, mặc dù chỉ là cấp dưới của đà chủ Triệu Thiên Tứ, một trong số hai huynh đệ nhà họ Triệu được người đời gọi là Giang Nam Vô Song Đao trí dũng song toàn... nhưng nàng lúc nào cũng cực kì vui vẻ khoe khoang thân phận của mình là... Vô danh lâu la Giáp.
Chẳng màng đến chuyện cả người một thân vải thô, tóc tai tùy ý quấn lên sau đầu, nàng hì hục ở trên núi đào hố chôn xác chết, không những thế còn đào vô cùng phong cách, vô cùng kỹ thuật.
Tỉ mỉ cẩn thận cầm xẻng nhỏ chuyên dụng trong tay, hướng về phía mặt đất dùng sức cắm xuống.
Chỉ nghe một âm thanh rất nhỏ vang lên, mắt thấy chiếc xẻng đã lún sâu vào trong đất được một chút, Triệu Phù Dao lập tức vươn một chân đạp lên nó hai đạp, cho đến khi hơn phân nửa chiếc xẻng đều lún vào đất mới dùng sức hất nó lên, mang theo cả đống đất – đá – cỏ cây.
Thuận tay đem đất rắc vào cái hố vừa mới đào xong, Triệu Phù Dao lau mồ hôi trên trán, một bên chống xẻng đứng, một bên dùng ánh mắt thương hại nhìn cái xác nằm trong hố.
Đó là thi thể của một người đàn ông còn trẻ tuổi, hắn cứng ngắc nằm trong đó không nhúc nhích, thoạt nhìn vô cùng phong độ.
Tựa như quý công tử đang ngủ vẫn là quý công tử, người sống phong độ khi chết vẫn rất phong độ.
—— Đáng tiếc xác chết có phong độ đến mấy vẫn chính là xác chết, kết cục duy nhất của xác chết trong tay Triệu Phù Dao chính là bị đem đi chôn.
Triệu Phù Dao vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, dù sao không phải ai cũng có thể chết đẹp mắt như tên này, mặc cho khi sống có oai phong thế nào, khi đã chết cũng chỉ có thể đem đi chôn như vậy thôi.
Bây giờ nàng còn đứng, mà vị bên trong hố kia đã phải nằm xuống, tại cái giang hồ mưa máu gió tanh này, hai người bọn họ ai kiên cường hơn ai?
Nhìn nhìn gương mặt đẹp trai do nàng rắc đất vào mà dính lem nhem, Triệu Phù Dao lắc lắc đầu, thở dài một hơi rồi tiếp tục lấp hố.
Ọc..c…c….
Bây giờ nàng chỉ cảm thấy rất đói bụng, nghĩ phải nhanh chóng lấp cái hố này lại, đỡ mất công chút nữa chỉ còn lại tý cơm nguội. Lỡ như ngay cả tý cơm nguội cũng không có lại phải nhịn đói đến sáng mai, chẳng phải rất khó chịu sao.
Tuy rằng thời tiết mới vào đầu thu nhưng đất Giang Châu đã rất lạnh. Ngày nào cũng bận rộn như vậy, nếu không ăn cho no bụng thì thật có lỗi với bản thân.
“Phù Dao tỷ tỷ, tỷ sắp xong chưa? Nếu đến trễ coi chừng hết bánh bao thịt đó.”
Ngay lúc Triệu Phù Dao đang vất vả cần cù lấp hố, bỗng nghe một giọng trẻ con thanh thúy từ phía sau truyền đến, quay đầu thì thấy thủ hạ duy nhất của nàng – Tiểu Đậu Tử, đang cầm trong tay một cái bánh bao trắng trắng mềm mềm, vừa ăn vừa lúng búng nói, lại còn ra vẻ lão làng nhìn vào trong hố một cái.
Triệu Phù Dao sáng mắt, thấy nhân bánh đích thực là thịt thì nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng không khỏi cảm thán.
Phải biết rằng, bọn họ hàng ngày không phải ăn dưa muối thì chính là củ cải, chưa đến lễ tết thì tuyệt đối không được ăn đồ mặn. Hôm nay không phải lễ, cũng chẳng có chuyện gì đáng chúc mừng mà lại có bánh bao thịt trắng trẻo mềm mại, đúng là không hợp với lẽ thường.
Thằng nhóc đang cắn bánh bao là Tiểu Đậu Tử, năm nay mười ba tuổi, nó nhập môn chưa được bao lâu, không tiền không thế, chỉ được cái ăn nhiều, có người còn cười nhạo nó ăn nhiều chút nữa là thành heo rồi.
Không danh không thế, đẩy tới đẩy lui cũng không ai thèm nhận, cuối cùng nó bị giao cho Triệu Phù Dao cũng nghèo rớt mùng tơi, lại được phong cho một chức vụ rất mỹ miều là thủ hạ của nàng, Triệu Phù Dao từ đó cũng được thăng chức lên làm lão đại.
Triệu Phù Dao nhìn cái bánh thơm ngào ngạt, bụng bắt đầu đánh trống, bất đắc dĩ nói: “Còn chưa xong, cái hố này hơi lớn.”
Khi nói chuyện cũng không nhịn được thầm trách tên đàn ông nằm bên trong hố, sớm không chết, muộn không chết, tại sao lại phải nhè cái giờ này mà đến Thừa Thiên Phái chịu chết?
Mà chết thì chết đi, lại còn cố tình phân cho Triệu Phù Dao đưa đi chôn, lãng phí thời gian không nói, còn khiến nàng phải đói bụng nửa ngày.
Phận tôm tép trong giang hồ kiểu như nàng có lẽ là loại người bị các đại hiệp xem thường khinh rẻ nhất, nhưng bọn họ ai cũng có không ít cách sinh tồn, tất cả đều tranh đấu gay gắt, bắt nạt kẻ yếu, bái cao đạp thấp như nhau.
Chỉ có Triệu Phù Dao lúc nào cũng chỉ để ý đến việc đào hố chôn xác người, trong khi đa số người ta đều a dua xua nịnh, có chuyện gì mệt mỏi đau đầu đều tìm cách đùn đẩy cho người khác.
Chẳng hạn như giờ cơm chiều hôm nay, ai cũng không rảnh để quan tâm đến một cái thi thể sớm không chết chậm không chết, lại cố ý chết vào lúc này.
Triệu Phù Dao xui xẻo đành phải đến phủ mục nhận bao tải, nhận mệnh vác xẻng ra sau núi chôn xác.
Lại nói tiếp, tiểu đầu mục quản lý nơi này cũng giống như nàng, ló đầu ra ngoài mà bị người ta vung một đao là xử đẹp, nhưng lúc nào cũng hét thẳng vào mặt đám lâu la như nàng, ra vẻ như mình là một cao thủ thứ thiệt.
“Phù Dao tỷ tỷ, lúc nãy nhìn thấy cái xác này đệ cảm thấy nó chết thật đẹp mắt ha, đệ chôn nhiều thi thể như vậy rồi mà chưa từng thấy cái xác đẹp như này, cái nào cũng toàn máu me đầm đìa! Nhưng mà sao mấy hôm nay nhiều thi thể vậy? Giang hồ thật dễ mất bình tĩnh mà.”
Tiểu Đậu Tử nhét nốt miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, hai gò má phồng lên, lúng búng nói.
Triệu Phù Dao vỗ đầu nó cười mắng: “Làm như lão làng vậy! Đệ chôn được bao nhiêu thi thể rồi? Đừng nói linh tinh nữa, này, ngoan ngoãn đứng đây xem, phải dùng xẻng như thế này mới đào nhanh được.”
“Ai u tỷ tỷ, dừng đánh vào đầu đệ nữa! Đánh tới choáng váng luôn này. Hôm nay có bánh bao thịt đó, tỷ không lại nhanh là hết cho mà xem.”
“Chậc, đều là lỗi của hắn.” Triệu Phù Dao cầm xẻng chọc chọc cái xác bên trong hố, mặt lộ vẻ khó xử, thi thể tên này vẫn chưa bị cương, da vẫn còn giữ được độ co dãn nhất định, bị nàng chọc chọc vậy mà còn có thể đàn hồi.
Triệu Phù Dao ngứa tay lại chọc chọc thêm vài cái nữa, nàng thầm nghĩ nếu chôn hắn xong mới về có khi hết bánh bao mất. Nếu đến cướp bánh bao mà bị người khác phát hiện mình trốn việc, thế nào cũng bị lải nhải.
Thật sự khiến cho người ta khó xử.
Tiểu Đậu Tử nhìn lên, hô, hay rồi.
Vừa rồi chỉ lấy có hai cái bánh bao, nó căn bản chưa ăn no, một mình nó chắc chắn không dám, người của nhà bếp rất hung dữ, giọng lại to, vì vậy đành phải liều mạng đi khuyến khích Triệu Phù Dao, ngầm cân nhắc đến chuyện tranh thủ lấy thêm hai cái nữa.
“Đi thôi tỷ tỷ, khó có khi được ăn thịt, cả ngày cả đêm hết ăn dưa muối rồi lại củ cải, ăn nhiều đến mức sắp biến thành củ cải luôn rồi. Lúc này làm gì có ai lên núi, tỷ lấy bánh bao rồi về đào tiếp, tám phần không có chuyện gì đâu.”
Triệu Phù Dao dao động, nàng thật sự rất đói, nhìn nhìn cái xác, cuối cùng vẫn là bánh bao thịt trong đầu chiếm được thế thượng phong.
Mạnh mẽ vứt cái xẻng đi, Triệu Phù Dao vỗ vỗ đôi tay đầy bùn đất: “Đi! Đi ăn bánh bao thịt!”
Nhà ăn là nơi tập trung nhiều người nhất, quản cơm lại đang chưng ra bộ mặt hung thần ác sát đứng một chỗ, chỉ cần người nào lấy nhiều một chút sẽ bị ăn mắng.
Triệu Phù Dao dắt Tiểu Đậu Tử linh hoạt len qua đám người, vất vả lắm mới cướp được bốn cái bánh bao thịt với hai bát cháo, tuy rằng nhận được không ít ánh mắt xem thường, nhưng bánh bao thịt thơm ngào ngạt đang đặt trước mắt, Triệu Phù Dao vẫn cảm thấy nhân sinh thật viên mãn.
Nàng nâng tay húp một hơi nước cháo nhạt nhẽo vô vị vào bụng cho ấm, cháo nóng hầm hập khiến cả người lâng lâng, nàng thích ý thở dài một hơi.
Tiểu Đậu Tử đối diện đang gẩy gẩy bát cháo không có bao nhiêu gạo ở trong, tha thiết nhìn mấy cái bánh bao thịt trong tay nàng.
“Không phải đệ vừa mới ăn xong sao.” Triệu Phù Dao bảo vệ bốn cái bánh bao của mình, cảnh giác nhìn thằng bé, thằng nhóc này ăn nhiều đến không muốn sống, chút ít cơm hàng ngày của Triệu Phù Dao cũng chia cho nó ăn cùng, hai người càng ăn càng chung phần.
“Phù Dao tỷ tỷ…” Tiểu Đậu Tử nháy mắt, nuốt nuốt nước miếng.
“Không thỏa hiệp.”
“Triệu lão đại…”
“Không thỏa hiệp!”
“Đệ lấy bát cháo này đổi với tỷ!” Bộ dạng Tiểu Đậu Tử như đang quyết định một chuyện gì đó vô cùng trọng đại, gian nan đẩy bát cháo trên mặt đất sang cho Triệu Phù Dao.
Triệu Phù Dao không nói gì, bát cháo đó nhiều lắm cũng chỉ có vài hạt gạo, uống vào ngoài việc đi tiểu đêm thì thật sự không biết có thể lót dạ nổi hay không.
“Lão đại, tỷ đổi cho ta, sau này ta mà làm chưởng môn, nhất định sẽ cho tỷ ăn bánh bao thịt hàng ngày.”
Triệu Phù Dao tức giận mắng một câu: “Ngu xuẩn! Chưởng môn còn lâu mới đi ăn bánh bao thịt.”
Hai cái bánh bao thơm tho nóng hổi cuối cùng cũng rơi vào tay Tiểu Đậu Tử, hai cái còn lại được Triệu Phù Dao cẩn thận dè dặt ôm vào người, hai người nhanh chóng chuồn khỏi nhà ăn.
Cái xác kia vẫn còn ở sau núi, hai bát cháo kia không mang ra được thì không nói làm gì, bọn họ cũng không dám ngồi nghênh ngang trước mặt nó mà ăn bánh bao.
Tiểu Đậu Tử mới xu được hai cái bánh bao thì phấn khởi trở về, Triệu Phù Dao cũng tránh chạm mặt người khác mà quay lại tiếp tục chôn người.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, thời tiết mát mẻ, gió hiu hiu thổi, toàn bộ cánh rừng đều phát ra âm thanh xào xạc của lá cây, đem đến một luồng không khí lạnh lẽo cô lương.
Triệu Phù Dao sợ run cả người, nàng nắm thật chặt quần áo đơn bạc, nhanh nhẹn rắc đất vào trong hố, cái xác đã bị vùi hơn phân nửa, nhìn sơ trên người hắn hình như không có vết thương, không hiểu là chết như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ là vừa mới chết.
Nghĩ đến chuyện xong việc có thể yên tâm ăn bánh bao thịt, nhiệt tình của Triệu Phù Dao bỗng chốc tăng vọt, chóp mũi dường như có thể ngửi được mùi bánh bao thịt bay bay trong gió, nàng mơ màng, ngẩn ngơ nhìn cái xác chết trong hố dần biến thành bánh bao thịt trắng trẻo thơm tho.
Bỗng nhiên, bánh bao thịt trắng trẻo thơm tho trong hố giật giật, sau đó nó lấy tay xoa xoa mắt, không đúng, là cái xác trong hố đang giật giật.
Không thể nào… Xác chết vùng dậy? Nàng vỗ vỗ mặt, bức bản thân tỉnh táo lại một chút, lại nhìn lần nữa, aizz, có nhúc nhích đâu.
Tám phần là do bản thân quá đói bụng mà hoa mắt thôi.
Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Phù Dao phấn chấn xúc một xẻng đất thật đầy đổ vào người cái xác trong hố, rồi tủm tỉm ngân nga một điệu dân ca không biết tên.
Hừ, bộ dạng đẹp mắt thì có lợi gì chứ, nhìn bộ dạng hắn bây giờ chật vật chưa? Nàng làm việc không ngơi tay, ánh mắt đã bắt đầu chuyển đến hướng hai cái bánh bao nhân thịt bên kia.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nàng nghe được một giọng nam khàn khàn: “Đói quá.”
“Hả?” Theo bản năng đáp lại một câu, sau đó, Triệu Phù Dao đột nhiên ý thức được nơi này ngoại trừ nàng thì căn bản không có ai cả, càng đừng nói đến đàn ông, nhiều lắm, nhiều lắm cũng chỉ có một cái xác đàn ông mà thôi.
Xác đàn ông… Xác đàn ông? Xác đàn ông!
Giọng nói vừa rồi đừng nói là…
Triệu Phù Dao đánh bạo cúi đầu nhìn nhìn cái hố, chỉ thấy tên đàn ông vừa rồi bị nàng oán thầm bộ dạng quá đẹp đang mở to mắt, hứng thú nhìn nàng.
Đại khái là do ánh sáng không đủ điều kiện, Triệu Phù Dao chỉ cảm thấy ánh mắt đó có cái gì đó không đúng lắm, đại khái là khiến người ta nổi hết da gà.
Theo lẽ thường, khi người ta đang chôn xác mà gặp phải tình huống này, thì cao giọng điên cuồng gào thét mới là biểu hiện của người bình thường, chứ không phải như Triệu Phù Dao nàng đây đang mắt to trừng mắt nhỏ với nó.
Đối phương phát hiện nàng cũng đang chú ý đến hắn, vì thế mỉm cười, mở miệng hỏi: “Nữ hiệp, có cái gì ăn không?”
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
37 chương
300 chương
99 chương
117 chương
30 chương
29 chương