Vương phi vừa vào nhà thấy tình hình trong nhà, lập tức lạnh mặt quát lên “Tiểu đề tử không biết thẹn, ta chỉ cho ngươi là người tốt, không ngờ ngươi dám làm chuyện như vậy. Người đâu, đánh nàng bốn mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ” Nha hoàn bên ngoài nghe vậy vội chạy đi gọi quản sự vào trói Băng Cầm, Băng Cầm quỳ trên đất khóc ròng nói “Nô tì oan uổng, nô tì thấy thế tử say đi vào hầu hạ thế tử rửa mặt kết quả thế tử nhầm nô tì là thế tử phi, không để ý nô tì phản kháng, đoạt nô tì. Cầu vương phi làm chủ thật không phải là nô tì leo lên giường thế tử” Vương phi cười lạnh nói “Con ta sinh ta không biết sao? Ngươi đừng vội ngụy biện với ta” Băng Cầm quỳ khóc ròng nói “Nô tì đã bị thế tử phá thân, vương phi không tin xin nhìn trên giường” Nguyên Thu vừa nghe liền nhìn Chức Mộng, thấy Chức Mộng gật đầu, Nguyên Thu cảm thấy choáng váng suýt nữa ngã xuống mama bên cạnh bị dọa vội đỡ. Sĩ Hành nhảy dựng lên mắng “Đừng vội nói bậy, ngươi vừa vào chăn ta liền tỉnh làm gì có thời gian cưỡng bức ngươi, huống chi quần áo trên người ta chỉnh tề ngay cả tiểu y cũng không thoát, thật ra ngươi nói một chút ta làm thế nào chiếm đoạt ngươi?” Băng Cầm nghe khóc ngụy biện nói “Nô tì đã thay thế tử lau thân thể rồi mặc quần áo trong vào” Sĩ Hành thấy nàng chống chế, hận không thể đi qua đánh chết nàng, hắn lại thấy dáng vẻ Nguyên Thu đang rất chịu đã kích vội đến bên người nàng giải thích “Nguyên Thu, muội phải tin ta, thật sự ta không đụng nàng, ta bảo đảm” Lúc này Vương phi đang kiểm tra giường cau mày nói với Đỗ mama “Ngươi dẫn Băng Cầm vào nhà trống nào đó, cùng Vương mama nghiệm thân cho nàng, cần phải thật cẩn thận” Đỗ mama cùng Vương mama bên cạnh Nguyên Thu nhìn Băng Cầm mặc xong quần áo, kẹp nàng đến một phòng trống quăng nàng lên giường cho nàng cởi xiêm y nghiệm thân. Lúc này trong phòng Sĩ Hành không để ý đến vương phi đang tức giận mắng te tát, chỉ đến bên cạnh Nguyên Thu giải thích. Nguyên Thu hốt hoảng qua đi đã bình tĩnh trở lại gọi tiểu Dung tới “Lúc ngươi về Băng Cầm vào bao lâu?” Tiểu Dung vội đáp “Chỉ một nén nhang” Nguyên Thu quay đầu hỏi Sĩ Hành “Lúc nào huynh phát hiện nàng đến bên cạnh huynh?” Sĩ Hành nhíu mày nói “Ta cảm giác có người vén chăn đi vào, ta cho là muội vừa mới quay người ôm lấy thấy thân người kia lạnh lẽo, lại có mùi son phấn, ta nhớ từ khi muội có thai đã không dùng hương phấn gì nữa, ta biết ngay là không đúng” Nguyên Thu trợn mắt nhìn Sĩ Hành, đi tới bên giường, cẩn thận nhìn vết máu, lúc lâu mới nói “Nha đầu này đối với bản thân mình cũng đủ ác độc” Lúc này Đỗ mama, Vương mama dẫn Băng Cầm đi vào cúi đầu hổi bẩm “Thưa vương phi, Băng Cầm đã phá thân thể, nhìn dấu vết là mới rách còn mang theo dấu máu” Băng Cầm vừa nghe vội nhào tới chân vương phi “Cầu vương phi làm chủ, thân thể nô tì đã là của thế tử rồi cũng không còn biện pháp lập gia đình nô tì nguyện ý phục vụ thế tử, thế tử phi cả đời” Vương phi nghe vậy làm khó nhìn Nguyên Thu nói “Nếu là Sĩ Hành thật đụng nha đầu này cũng không tốt đuổi nàng ra như vậy” Nguyên Thu cười nói “Vương phi nói đúng nhưng con nhìn thấy thân thể này của nàng cũng không phải là thế tử làm rách” Vương phi ngạc nhiên nói “Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?” Nguyên Thu nói “Trên giường lạc hồng sạch sẽ cũng không có vẫn đục của nam tử trộn lẫn, con xem khác với miếng vải trắng có lạc hồng trước kia của con” Vương phi nghe vậy vịn Đỗ mama đi tới nhìn lạc hồng trên giường, Nguyên Thu lại chỉ một đạo vết máu thật dài phía trên “Vương phi nhìn vết này giống như là người lấy tay lau lên” Vương phi nhìn gật đầu một cái quay đầu hung ác nói “Vương mama tra tay nàng ta” Băng Cầm sửng sốt muốn né tránh bị Vương mama níu lại, Trương mama, Vương mama vương tay một cái nâng tay nàng ta lên, quả nhiên đầu ngón giữa của tay phải, móng tay ngón trỏ, mu ngón tay đều dính vết máu, trong khe móng còn vết thật dài. Nguyên Thu nhìn máu giữa kẻ tay của Băng Cầm cười lạnh “Ngươi nói giúp thế tử lau thân thể là dùng cái gì lau? Trong phòng cũng không có nước nếu dùng khăn lông lau có thể cho chúng ta nhìn một chút không?” Băng Cầm cắn môi không nói chuyện, cúi đầu khóc không ngừng. Nguyên Thu đi tới bên cạnh vương phi đỏ mặt nói “Cô nương vừa hành phòng cho dù đêm đầu có dấu vết lạc hồng nhưng cũng có thể nhìn ra vật vẫn đục từ nam tử chi bằng để Đỗ mama, Vương mama kiểm nghiệm có hay không thứ này miễn cho người ta nói nàng bị oan” Đỗ mama vội tiến lên cười nói “Mới vừa nhìn, thế tử phi nói thật đúng, chính là không có thứ kia, vừa nãy lão nô và Vương mama còn cảm thấy có chỗ nào quái lạ nhưng không ngờ là chuyện này” Vương phi nói “Lại nghiệm thân, cầm miếng vải lau cho nàng ta, nhìn xem có thấy hay không? Chờ tra rõ ràng để ta xem thứ không biết thẹn này còn có gì biện minh” Băng Cầm vừa phá thân thể cực kì đau đớn, vừa rồi bị hai mama nghiệm thân lại trải qua đau đớn lần nữa, nàng thấy Nguyên Thu phân tích ra chuyện nàng làm quá rõ ràng, trên ngón tay mình cũng có chứng cớ đã sớm nản lòng thoái chí. Lúc này vương phi còn muốn cho người nghiệm thân nàng lần nữa còn muốn lấy giẻ lau, Băng Cầm đã bị đau mà sợ làm sao còn dám nghiệm thân chỉ đành nằm úp trên mặt đất cầu xin “Nô tì nhận sai. Cầu Vương phi tha mạng!” “Hả?” Vương phi cười lạnh nói “Nói đi” Băng Cầm cắn răng cố nói “Nô tì thừa dịp thế tử say rượu lấy tay phá thân thể vọng tưởng ở lại bên cạnh thế tử làm nha đầu thông phòng” Nguyên Thu thấy nàng thừa nhận, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, lén lén liếc mắt nhìn Sĩ Hành. Sĩ Hành thấy mình chọc chuyện lớn như vậy nào dám nói nhiều ở sau lưng vương phi len lén thở dài với Nguyên Thu. Vương phi thấy mọi chuyện rõ ràng cũng thở dài một hơi liếc Băng Cầm nói “Ngươi nói ta nên phạt ngươi như thế nào?” Băng Cầm dập đầu khóc ròng nói “Cầu vương phi tha mạng. Lần sau nô tì không dám nữa” Vương phi cười nói “Ngươi còn muốn có lần sau? Ngay cả chủ tử cũng dám tính toán còn có cái gì không dám? Vốn cũng muốn gả ngươi ra ngoài cho phong cảnh tương lai ngươi cũng có người mà trông cậy vào, ai ngờ cho ngươi mặt mũi ngươi lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, hôm nay ta cũng không muốn tha cho ngươi. “Người đâu!” Vương phi quát lên “Đánh Băng Cầm bốn mươi đại bản, đưa đến trang tử phía Nam làm việc” “Trang tử phía Nam?” Băng Cầm sửng sốt. Vương phi gật đầu cười nói “Vốn là gả ngươi cho Vương Lực quản sự trang tử phía Nam, ai ngờ ngươi gây chuyện, việc hôn sự này đương nhiên là hủy bỏ. Sáng mai ta chọn nha đầu tốt khác cho Vương Lực, còn ngươi ở dưới tay của hắn làm khổ sai thôi, về sau ngươi sống hay chết đều do hắn làm chủ” Băng Cầm nhìn Vương phi chằm chằm, mình làm ra chuyện như vậy đối với Vương Lực là đại sỉ nhục. Nếu rơi vào tay hắn chỉ sợ tương lai mình không có ngày tốt lành. Đầu óc Băng Cầm chuyển nhanh lại suy nghĩ biện pháp thích hợp. Vương phi cười nói “Được rồi, đừng phí tâm, ta lập tức sai người đưa tin cho Vương Lực” Hai tẩu tử làm việc đi vào kéo Băng Cầm ra ngoài, lột xiêm áo của nàng, chỉ để cho nàng mặc quần áo trong nằm trên mặt đất. Hai thô sử mama đi vào thực hành bốn mươi đại bản, quần áo trong màu trắng của Băng Cầm nhiễm một mảng máu đỏ. Đánh xong, Băng Cầm đã ngất đi thô sử mama kéo nàng trực tiếp nhét vào xe gia súc đã chuẩn bị xong cho người đưa nàng đến trang tử phía Nam. Bọn nha đầu trong viện Sĩ Hành đều nhìn một màn này vào mắt, mấy nha đầu có ý niệm kia đều vứt bỏ. Băng Vân trốn trong phòng may mắn mình làm không quá mức, lại nhịn không được cầu nguyện vương phi đừng nhớ tới chuyện mình đã làm qua, hiện tại nàng tâm tâm niệm niệm có thể gả ra ngoài sớm một chút. Băng Cầm bị kéo đến trang tử phía Nam, người dẫn đến đưa tin tức cho Vương Lực, Vương Lực nhìn Băng Cầm bị đánh hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cắn răng nghiến lợi cầm tin trong tay, đối với gã sai vặt trong trang tử quát lên “Kéo nàng vào phòng chứa củi lấy nước lạnh dội tỉnh, giám sát nàng chẻ xong một bó củi mới cho ăn tối” Người vương phủ gật đầu cười “Về sau Băng Cầm nha đầu phiền ngài phí tâm, Vương phi nói hôn sự này hủy bỏ, ngày khác sẽ chọn giúp ngài một nha đầu hiền lương thục đức, Về phần Băng Cầm muốn đánh muốn phạt tùy ngài không cần phải khách khí” Vương Lực gật đầu cười lạnh nói “Bảo Vương phi yên tâm, ta sẽ chăm sóc thật tốt vị hôn thê này của ta” Băng Cầm mơ mơ màng màng nghe Vương Lực nói, lại ngất đi