Hôm sau Nguyên Thu đã nghĩ đến danh sách đồ cưới cùng với sính lễ của bọn sai vặt, sáng sớm Sĩ Hành ra phủ nói là đi tìm đồng liêu uống rượu. Nguyên Thu đành dặn dò hắn uống ít một chút rồi về nhà sớm, kêu gã sai vặt dặn dò một lúc mới đưa Sĩ Hành ra cửa. Nguyên Thu và Trương mama thương nghị định xuống cho mỗi nha đầu hai mươi lượng bạc, khuyên tai, đồ trang sức, một đôi thủ trạc, các loại vải vóc. Băng Vân, Băng Cầm là gả cho quản sự, cho thêm các nàng mỗi người hai mươi lượng. Chờ tất cả chuẩn bị xong, Nguyên Thu vịn Trương mama, Vương mama dẫn theo Chức Mộng, Thúy Oanh đến phòng hảo hạng đem danh sách cho vương phi xem. Vương phi duyệt xong, còn cho mỗi người sáu đôi kim ngân, sau đó gọi Đỗ mama là nha đầu hồi môn tới để cho nàng và nương tử quản gia đưa danh sách đồ cưới mình cấp cho mấy nha đầu đi chuẩn bị. Nguyên Thu thấy tâm tình của Vương phi tốt cũng không dám vội rời đi nói chuyện một lát. Vương phi nhìn thấy nhanh đến buổi trưa xem chừng Vương gia sắp tới, trong lòng không quá tình nguyện liền lôi Nguyên Thu cười nói “Buổi trưa ngươi ở đây ăn cơm đi. Muốn ăn cái gì thì nói cho ta biết ta cho phòng bếp đi làm” Nguyên Thu không dám từ chối đành phải đáp ứng. Vương phi ngoắc tiểu Cúc “Ngươi đi nói với Vương gia, trưa nay nhi tức ăn cơm ở đây, ăn cơm xong còn chơi cờ vây một chút, bảo hắn đi chỗ khác ăn đi” Tiểu Cúc cười làm lành nói “Chỉ sợ Vương gia không vui” Vương phi cười lạnh nói “Nhiều năm như vậy hắn cũng chẳng cho ta vui mừng vài lần, cứ kệ hắn, ngươi chỉ chú ý đi nói là được” Tiểu Cúc thưa dạ đáp rồi rời đi, Nguyên Thu cười khổ không thôi, không ngờ mình thành bia đỡ đạn của vương phi. Buổi chiều Sĩ Hành uống hơi say trở về, trong nhà chỉ có mấy tiểu nha đầu ở, nghe tiếng tất cả đi ra đỡ. Băng Vân ở trong phòng nghe tiếng vang, bĩu môi nói “Ông cháu thế tử bạc tình bạc nghĩa này, tỉ muội chúng ta tận tâm tận lực phục vụ hắn nhiều năm như vậy, kết quả lại đuổi chúng ta ra ngoài, một chút tình cảm thể diện cũng chẳng lưu. Ngươi xem trong phủ bên kia, hai người kia đều được Thân Vương thế tử thu phòng, về sau mà sinh dưỡng được con cái thì thật có tiền đồ nói không chừng còn có thể được vị trí phu nhân. Ngươi nhìn hai người chúng ta xem, đều bị đuổi ra ngoài, gả cho quản sự thì sao, còn không phải là cả đời làm nô tài, tương lai sinh con trong phủ cũng là nô tài thôi” Băng Cầm nghe vậy nhíu mày, cười nhạt an ủi Băng Vân “Tỉ nhanh hết giận, đến nước này nói gì cũng không cần dùng, có trách thì trách mạng chúng ta không tốt, không vừa mắt chủ tử” Băng Cầm nói xong mở cửa sổ nhìn về phía chính phòng nói “Thế tử phi còn chưa về, mấy nha đầu Chức Mộng cũng đi theo. Thế tử say thành như vậy, mấy tiểu nha đầu kia chắc hẳn chăm sóc không được chu toàn, tỉ qua xem một chút đi” Băng Vân đang ảo não, lại ngại Băng Cầm mở cửa gió lạnh thổi tới, rụt cổ mắng “Còn không nhanh đóng cửa sổ, rét chết người. Thế tử đã muốn đuổi chúng ta ra ngoài, lúc này lao lực đi phục vụ làm gì, không chừng hắn tỉnh còn mắng ngươi, ta mới không cần đi, ngươi muốn thì tự đi” Khóe miệng Băng Cầm cong lên một chút ý cười, đưa lưng về phía Băng Vân đóng cửa sổ lại như không có việc gì quay đầu lại nói “Vậy muội đi xem một chút” Băng Vân bĩu môi cúi đầu thêu cái yếm trong tay, nghe tiếng Băng Cầm đóng cửa không khỏi ngẩng đầu nhìn cánh cửa khép chặt châm chọc cười nói “Lúc này đi lấy lòng thì có ích gì còn không bị đuổi ra ngoài như vậy” Tay Băng Cầm đóng cửa ngừng một lát rồi vẫn như cũ ngoảng mặt làm ngơ đi về phía chính phòng. Sĩ Hành đang ở trong phòng, mấy tiểu nha đầu đang hầu hạ Sĩ Hành cởi giày, Băng Cầm liếc nhìn thế tử đang nằm trên giường, hỏi mấy tiểu nha đầu kia nói “Chức Mộng, Thúy Oanh bồi thế tử phi đi phòng lớn, sao tiểu Dung, Bích Nhi cũng không thấy?” Có nha đầu tên Thải nhi đáp lời “Quận chúa kêu Bích nhi qua viện của nàng rồi, bảo muốn làm cái gì ăn đấy. Tam tiểu thư vừa cho người mời tiểu Dung đi qua cũng không biết có chuyện gì” Khóe miệng Băng Cầm lộ ra chút ý cười trong lòng thầm nghĩ: Ta đang suy nghĩ dùng cách nào để ở lại đây chính là cơ hội tốt trời ban. Băng Cầm tiến lên một chút nhìn sắc mặt Sĩ Hành xem chừng hắn ngủ say liền không kiên nhẫn đuổi mấy nha đầu kia ra ngoài nói “Nhìn các ngươi tay chân vụng về làm sao phục vụ người được còn không nhanh đi lấy nước nóng, ta phục vụ thế tử rửa mặt” Thải nhi vội chạy đi lấy nước nóng, Băng Cầm được mấy nha đầu trợ giúp đỡ thế tử dậy cởi áo ngoài ra, Sĩ Hành mơ mơ thức tỉnh, nhìn nhìn chỉ thấy mình còn quần áo trong, biết là nha hoàn thay đổi xiêm y, cứ xộc xệch nằm trên giường lại ngủ o o. Băng Cầm kéo chăn gấm ra đắp lên người Sĩ Hành, lấy khăn thấm nước lau mặt lau tay cho Sĩ Hành. Đợi dọn dẹp gần xong, Băng Vân đem khăn lông nhét vào trong chậu, phất tay nhỏ giọng nói “Tất cả các ngươi lui ra đi, ở đây có ta phục vụ rồi” Mấy nha đầu đều biết Băng Cầm là người bên cạnh của thế tử không dám cãi lại, bưng nước đã dùng rồi lui ra ngoài. Băng Cầm khép cửa lại, về phòng ngủ buông rèm che, cởi xiêm áo thật nhanh, nằm bên cạnh Sĩ Hành. Băng Cầm chỉ còn cái yếm cũng không dám chui vào chăn của Sĩ Hành, từ nhỏ nàng phục vụ Sĩ Hành, biết Sĩ Hành từ nhỏ lúc ngủ đã rất cảnh giác cũng không dám làm động tác quá lớn, đang lúc nàng do dự ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của tiểu Dung. Băng Cầm nhìn nhìn đưa lưng về phía thế tử, cắn rang cởi xuống tiểu y của mình, đưa tay xuống hạ thân tìm kiếm. Tiếng mở cửa vang lên, Băng Cầm nhắm mắt dùng ngón tay duỗi một cái, một lúc cơn đau từ dưới thân truyền đến. Băng Cầm cau mày nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Băng Cầm cảm thấy hạ thân đau như có lửa đốt, cố nén liếc nhìn máu thấm ước ngón tay, nhanh chóng trườn đến giường lau một cái, vén chăn len chui vào. Sĩ Hành phát hiện có người vào chăn, hắn cho là Nguyên Thu, liền mơ mơ màng màng lật người lại, lúc này tiểu Dung lo lắng Băng Cầm giở trò vén lên màn che vừa đúng thấy thế tử ôm Băng Cầm. Sĩ Hành vừa ôm liền phát hiện không đúng mở mắt kinh ngạc nhìn Băng Cầm bên cạnh khóc sụt sùi, tiểu Dung thấy ngạc nhiên nhìn Băng Cầm, lập tức kéo rèm chạy đến viện vương phi mời Nguyên Thu về. Nguyên Thu và vương phi đang đánh cờ vây, tiểu nha đầu vén rèm lên nói “Tiểu Dung trong viện thế tử phi đến” Nguyên Thu quay đầu lại cười nói “Lúc này nàng tới tìm ta có chuyện gì? Thế tử đã về sao?” Vương phi nói “Nhanh gọi nàng vào, nói không chừng Sĩ Hành về không thấy ngươi lại không yên lòng” Nguyên Thu đỏ mặt loay hoay con cờ trong tay, tiểu Dung đi vào vương phi nhìn thấy nàng tức giận thở hổn hển, trên trán còn nhỏ mấy giọt mồ hôi, bị dọa gật mình vội hỏi “Sao lại như thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại chạy vội như vậy?” Tiểu Dung đè ngực, thở gấp một hơi vội trả lời “Thưa vương phi, thế tử phi: Băng Cầm leo lên giường thế tử. Lúc này thế tử đang nổi giận” Nguyên Thu nghe vậy choáng váng đứng dậy muốn đi về, vương phi thấy thế vội gọi nàng lại cho Chức Mộng đi xem tình hình trước một chút, Vương mama cầm áo khoát lông phủ thêm cho Nguyên Thu. Vương phi cũng phủ thêm áo khoát, Đỗ mama phân phó cho người đem kiệu tới đỡ Vương phi và Nguyên Thu lên kiệu. Chức Mộng dẫn tiểu Dung về viện trước, thấy mấy tiểu nha đầu náo nhiệt ngó vào phòng, tiểu Dung mặt lạnh đuổi mấy nàng ra ngoài. Chức Mộng vào nội thất, thấy Băng Cầm quỳ trên mặt đất, Sĩ Hành lạnh mặt khoát áo ngồi trên ghế. Chức Mộng thỉnh an Sĩ Hành vừa tới giường cầm y phục xốc xếch nhét vào lòng Băng Cầm, Băng Cầm vội cầm áo khoát phủ thêm. Chức Mộng mắt lạnh suy nghĩ nhìn Băng Cầm mặc xiêm áo, quay đầu muốn xếp chăn, nhìn thấy vết máu trên giường lập tức trong lòng rét lạnh, kinh ngạc quay đầu “Thế tử” Sĩ Hành thấy sắc mặt Chức Mộng không đúng, vừa muốn đứng dậy liền nghe thấy bên ngoài thanh âm nhao nhao ầm ĩ, mama giữ cửa đuổi hết mấy nha đầu đang ở cửa đỡ vương phi, thế tử phi vào.