Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 16 : ⋅ Mẹ con không biết xấu hổ

Edit: Lengkeng_Sophie Beta: Uchihasaki Thím Liễu tên là Liễu Thúy Cầm, nhìn bộ dáng cũng đã hơn ba mươi tuổi, vóc người không cao, có chút mập mạp, gương mặt tròn tròn, một đôi mắt cười tủm tỉm, tuy rằng diện mạo phổ thông, nhưng lại bảo dưỡng rất tốt, mặc áo vải mịn màu lam sẫm, càng tôn thêm màu da, một mái tóc đen bóng lưu loát búi ở sau đầu theo kiểu viên kế*, phía trên là một cây trâm bạc, trên lỗ tai đeo hoa tai bạc, cổ tay có hai vòng tay bằng bạc rất dày, trên tay còn đeo một cái nhẫn vàng. Con gái của Liễu Thúy Cầm tên là Thạch Tú Nương, gương mặt cũng không hề thanh tú, lại dài ngoằng một chút cũng không giống mẹ nàng ta, một gương mặt như lưỡi dao, nên càng khó coi, trên mặt trét phấn cũng giấu không được màu da sạm đen, khoảng mười sáu bảy tuổi. Khúc Hồng Bố thấy Thạch cô nương này, nghĩ rằng: khó trách Sở Đại Bảo kia chướng mắt, quả thật gương mặt không ra gì. “Ngày hôm qua ở thôn trên trấn ngẫu nhiên gặp Sở đại ca cùng hai cháu, xa quê nhiều năm như vậy, không nghĩ tới mới vừa trở về liền gặp được người quen, chúng ta mua vài thứ, còn giúp chúng ta đưa về nhà, thật sự là rất cảm kích. Hôm nay về trong thôn nhìn xem, nên đăng môn bái phỏng, đây là một chút lễ mọn, cho Sở đại ca bồi bổ thân mình.” Liễu Thúy Cầm cười nói với Thương thị, nói chuyện rất là có trật tự, quả nhiên không hổ là từng làm nha hoàn. Thương thị khách khí nói: “Đến thì đến, còn đưa cái gì vậy? Tuy rằng nói ngươi rời đi nơi này bao nhiêu năm, nhưng đến cùng cũng là hương thân quen biết từ nhỏ, giúp một ít việc còn khách khí như vậy? Vậy không phải là không nhận người quen sao? Đại muội tử, ngươi lần này trở về tính toán ở tại trên trấn hay vẫn là trở lại Đào Nguyên thôn này của chúng ta? Lại hoặc là tính toán đi chỗ hai vị tỷ tỷ của ngươi tìm nơi nương tựa?” Liễu Thúy Cầm thở dài nói: “Hai mẹ con chúng ta, trong tay cũng không bao nhiêu tiền bạc, ở tại trên trấn cũng không làm ra tiền, cũng không sống tốt hơn, ta này không phải tính toán trở về nhìn xem, nhà này còn chưa có bán, ta liền đem phòng ở trong nhà dọn dẹp một chút rồi ở, đến lúc đó cùng hai mẹ con chúng ta nương tựa lẫn nhau sống đi!” Thương thị gật gật đầu, bà thấy Liễu thị cùng con gái của bà ta trang điểm cảm thấy các nàng không giống dáng vẻ rất khẩn trương (nghèo túng), nhưng cũng không thể bài trừ các nàng là đem thứ tốt đều mặc ở trên người để lấy mặt mũi, mặc kệ loại nào, cũng không liên quan tới bà. Bà chỉ có chút đồng tình các nàng, chỉ hai mẹ con sống ở trong thôn, đến lúc đó khẳng định cũng phải gặp chút chuyện, nếu không sao nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi chứ? Liễu thị này cho dù từng làm nha hoàn ở nhà giàu, cũng không nhất định có thể ứng phó mấy chuyện trong thôn. Khúc Hồng Bố vừa nghe hai mẹ con này tính toán ở tại trong thôn, nhưng rất nhiệt tình nói sau này thường xuyên qua lại, còn nói có việc tìm nhà bọn họ hỗ trợ. “Đó là nhất định, lại nói tiếp hồi nhỏ ta biết con người Sở đại ca rất nhiệt tình, nhà ta không có huynh đệ, ta luôn luôn xem huynh ấy như là đại ca (LK:dối trá quá, xem như anh trai mà leo lên giường anh và mang thai con anh luôn, tính chơi trò loạn luân sao?), hiện tại mẹ con chúng ta hồi hương, thấy người một nhà đại ca, cũng là duyên phận.” Liễu Thúy Cầm cười nói: “Về sau hai nhà chúng ta thường xuyên qua lại, cũng có thể náo nhiệt một ít.” Liễu Thúy Cầm nói xong liền lấy ra mấy khối kẹo đưa cho Thụ Căn. Thụ Căn đi qua cầm kẹo, nói cám ơn, chuyện này vẫn là Hà Hoa dạy nó phải lễ phép. “A, đứa nhỏ này thật đúng là có lễ, xem so với đứa nhỏ trong thành cũng không kém! Về sau khẳng định có tiền đồ! Tên là Thụ Căn sao? Về sau thường đến chơi với bà, trong nhà bà chỉ cần có ăn ngon sẽ không thiếu phần con.” Liễu Thúy Cầm đối với Thụ Căn yêu thích không thôi, vừa khen nó, còn khen Khúc Hồng Bố biết cách dạy con. Khúc Hồng Bố mang theo tươi cười trên mặt, trong lòng cũng không thoải mái, Thụ Căn quy củ như thế này cũng không phải là thị dạy, mà là Hà Hoa dạy! Thị tuyệt không cảm kích Hà Hoa, chỉ cảm thấy Hà Hoa đem con thị dạy càng ngày càng không giống con của mình, chính là một hồ ly tinh, mê hoặc người lớn mê hoặc con nít. Lúc này Thụ Căn còn bổ một dao vào trong lòng Khúc Hồng Bố, nó nói: “Này không phải mẹ con dạy, là thím Hà Hoa của con dạy, thím Hà Hoa của con nói chỉ có đứa nhỏ biết lễ nghĩa mới có thể được người thích, thím nói thực không sai! Thím Hà Hoa, cái này cho thím ăn! Thím không phải nói đứa bé ngoan phải biết chia xẻ sao? Kẹo này chia cho thím!” Luôn luôn ngồi ở bên cạnh trầm mặc không nói chuyện, lúc này Hà Hoa thành tiêu điểm của mọi người, nàng bỏ qua ánh mắt này, vuốt đỉnh đầu Thụ Căn nói: “Cám ơn Thụ Căn, bất quá thím không ăn, đều để lại cho con ăn.” Hà Hoa kỳ thật cũng không quá tận lực dạy Thụ Căn, bất quá có thể là kinh nghiệm chính mình đời trước có dạy em trai em gái, mà Thụ Căn cũng chưa có lớn lắm, cho nên thật đúng là có một ít hiệu quả, Thụ Căn tuy rằng vẫn cứ lỳ lợm, nhưng so với trước đây tốt hơn nhiều. Nàng cũng không trông cậy Thụ Căn hồi báo chính mình, chỉ cần đừng giống cha mẹ nó làm nàng ngột ngạt như vậy là được. Đương nhiên, thấy nó làm Khúc Hồng Bố ngột ngạt, trong lòng nàng không phải không có hưng tai nhạc họa.(vui vẻ trên nỗi đau của người khác) Trong lòng Khúc Hồng Bố quả thật tức hộc máu, nghĩ rằng: con a, mày lớn như vậy còn chưa từng có chủ động hiếu thuận mẹ mày đâu! Mày lại đi hiếu thuận người phụ nữ làm cho mẹ mày chán ghét, mày đến cùng là con ai?! Liễu Thúy Cầm thấy Hà Hoa, nói: “Nhị cháu dâu thật sự là diện mạo xinh xắn, tính tình lại hiểu biết quy củ a, cùng Phong Thu thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!” Hà Hoa cười cười, không nói gì thêm, nàng cảm thấy Liễu thị này rất biết ăn nói, lại từng làm nha hoàn bà tử vài thập niên, có thể thoát tịch bình an trở về, trừ bỏ vận khí, khẳng định cũng có năng lực của bà ta ở trong đó, đối với người có tâm cơ lại không hiểu rõ như vậy, nàng sẽ không gấp gáp nhiệt tình chiêu đãi. Còn có một nguyên nhân để cho nàng ôn hoà chính là nữ nhi Thạch Tú Nương của bà ta cứ lén lút nhìn nàng vài lần như vậy, cũng không thèm nhìn Khúc Hồng Bố, đó tật xấu gì? Có thể là tò mò, nhưng nàng cảm thấy không phải là chuyện như vậy, ánh mắt kia là lạ. —Edit:Lengkeng_Sophie – Beta: uchihasaki— Liễu Thúy Cầm cùng nữ nhi vừa ngồi lập tức lại đi, hôm nay các nàng trở về trong thôn chính là đến xem phòng ở trong nhà, hỏi thăm hai tỷ tỷ gả tới nơi nào, còn muốn đi thăm các bà, thương lượng một chút chuyện nhà này. Lúc Liễu Thúy Cầm nói đến nhà này cần phải sửa một lần nữa, còn nói rõ Đại Bảo cùng Sở Phong Thu hỗ trợ, đương nhiên là cho tiền công hỗ trợ. Khúc Hồng Bố lập tức cao hứng đáp ứng luôn, chuyện này có thể tiền kiếm sao có thể không đáp ứng chứ? Liễu Thúy Cầm lại ngồi xe ngựa đi tới nhà hai tỷ tỷ, mặc kệ chân tình giả ý, tỷ muội ôm đầu khóc rống, lại đem chuyện phòng ở giải quyết, đương nhiên là dùng tiền bạc. Chờ trở về trên trấn, đến tiểu viện thuê tạm thời, mẹ con hai người ngồi vào trên giường, đem cơm canh mua ở trên đường lấy ra đặt ở trên bàn, vẫn còn nóng hổi, hai người mạnh ai nấy ăn, ăn cho đến khi đánh ợ no nê mới dừng lại, cùng nằm nghiêng trên giường, một người dùng trâm cài xỉa răng, một người lấy khăn tay tinh tế lau khóe miệng. “Bao nhiêu năm không trở về, thôn kia quả nhiên vẫn giống trong trí nhớ, nếu trong tay không có tiền bạc để tiêu, thực không nghĩ trở lại địa phương kia.” Liễu Thúy Cầm thở dài, xem liếc mắt khuê nữ một cái: “Con nói con a, thế nào mặt mũi liền không thanh tú một ít? Chẳng sợ dù là bộ dáng phổ thông, mẹ cũng có thể kén một thằng con rể có khả năng ở nhà cho mẹ dưỡng lão, hoặc là đem con gả cho nhà kẻ có tiền. Gã cha ma quỷ kia của con rất tuấn tú, đáng tiếc con một chút cũng không giống ông ta, đồ ma quỷ này thật sự là một chút chuyện tốt cũng không làm!” Thạch Tú Nương không vừa ý nói: “Con lớn lên xấu cũng không phải lỗi của con, nếu mẹ xinh đẹp một ít, con cũng sẽ không trở thành như vậy, ít nhất có thể đẹp mắt một ít.” “Nha đầu chết tiệt kia, lại cùng mẹ tranh luận!” Liễu Thúy Cầm ngoài miệng mắng một câu, nhưng thực ra vẫn rất đau khuê nữ, nói: “Con yên tâm, cho dù mặt mũi con khó coi, đến lúc đó mẹ cũng sẽ cho con gả thật tốt. Ai, nếu không phải vì chuyện này, mẹ có thể để dành trong tay tiền bạc như vậy sao? Tiền này về sau trừ bỏ là tiền dưỡng lão của mẹ, chính là đồ cưới của con.” Thạch Tú Nương tiến đến bên người mẹ nàng ta hỏi: “Mẹ, con cảm thấy Phong Thu ca rất tốt, mẹ có thể đem hắn biến thành tướng công của con không?” “Con coi như hết!” Liễu Thúy Cầm đánh ót nàng ta: “Hôm nay con không thấy vợ hắn sao? Mặt mũi xinh đẹp hơn con, mẹ là đàn ông cũng sẽ muốn một người vợ như vậy a.” “Mẹ! Mẹ có phải coi trọng Sở đại bá hay không? Cho nên mẹ mới không vừa ý con nhớ thương Phong Thu ca?” Thạch Tú Nương có chút bất mãn hỏi, hôm nay nàng ta cũng mới cảm giác ra không thích hợp, mẹ nàng nhìn thấy hai dì của nàng ta cũng không nhận được, thế nào có thể nhận ra Sở Tuấn Tài chứ? Nói cái gì Sở Tuấn Tài có nốt ruồi, nốt ruồi trên mặt dì hai nàng ta còn lớn hơn so với Sở đại bá, cũng không thấy mẹ nàng ta bỗng chốc nhận ra dì hai nàng ta ngay! Liễu Thúy Cầm nhìn chằm chằm nữ nhi liếc mắt một cái, mắng: “Đừng nói lung tung!” Thạch Tú Nương nói: “Mẹ, mẹ vẫn là cùng con nói thật đi, mẹ nếu nói thật với con, nói không chừng con còn ủng hộ mẹ, nếu mẹ không nói thật, đến lúc đó con liền cùng mẹ náo!” “Đứa nhỏ này, muốn mẹ nói như thế nào chứ? Mẹ còn không phải nghĩ về sau con có thể có cái dựa vào? Mặc kệ về sau con lập gia đình hay là tìm con rể vào cửa, đều có núi dựa vào, nếu không nói không chừng để cho chồng lăng nhăng, chúng ta ở bên ngoài cũng không phải không có nghe nói qua loại sự tình này.” Liễu Thúy Cầm thở dài nói, đời này của bà ta liền không sinh ra con trai, nữ nhi còn xấu, đến lúc đó vạn nhất tìm trúng ngay người chồng lăng nhăng thì làm sao bây giờ? Bà ta không thể để cho chính mình đã già còn phải lo lắng hãi hùng. Vốn bà ta cũng không có tâm tư tái giá, nhưng khi nhìn thấy Sở Tuấn Tài, bà ta liền động tâm tư này. Lúc Liễu Thúy Cầm từ trong thôn rời đi tuổi tuy rằng không lớn lắm, nhưng bé gái đều biết chuyện sớm, lúc đó bà ta liền vừa mắt Sở Tuấn Tài, nghĩ về sau gả cho Sở Tuấn Tài thì tốt rồi, chính là sau này đi xa tha hương, tâm tư này tự nhiên cũng chỉ có thể chôn ở đáy lòng. Không nghĩ tới hiện tại đã trở lại, bà ta còn liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Tuấn Tài, tâm tư này liền lại thức dậy. Thạch Tú Nương nói: “Nhưng mà mẹ, ông ta đã có vợ.” Liễu Thúy Cầm nhìn khuê nữ liếc mắt một cái: “Con cũng không để ý Phong Thu có vợ đó thôi!” Thạch Tú Nương bĩu môi, nghĩ rằng mẹ của mình thật sự là người già nhưng tâm không già, một bó tuổi còn muốn cướp chồng người, bất quá bà cũng là vì suy nghĩ cho mình. Nàng ta cảm thấy nếu Sở đại bá không cần mẹ Sở Phong Thu, vậy chỉ có Sở Đại Bảo một đứa con trai như vậy, làm núi dựa vào cho nàng ta có thể tin được không? Thấy thế nào cũng không có tin cậy như Sở Phong Thu, cho dù không thể để cho Sở Phong Thu làm tướng công, làm ca ca cũng tốt a, đáng tiếc làm không tốt thành kẻ thù luôn. Mẹ con hai người nói chuyện, không chút cảm giác lời nói của mình thật dọa người. Hà Hoa nói với Sở Phong Thu cảm giác gặp hai mẹ con này, nói vẫn là không cần đi thân cận quá. Sở Phong Thu đương nhiên cũng sẽ không đi thân thiết cùng người như vậy, hắn cảm thấy Liễu thị tuy rằng luôn cười nhưng tâm bất thiện, Thạch Tú Nương càng đừng nói nữa, lẳng lơ từ trong xương.