Choáng váng đi theo Lý Thiên Vũ vào phòng khách sạn, Chu Tiểu Vân ngẩn người ngồi trong căn phòng không lớn. Lý Thiên Vũ vào nhà vệ sinh tắm, anh kích động đến mức chưa cửa đóng chặt đã cởi quần áo. Chu Tiểu Vân vô tình liếc thấy thân hình anh sau khe cửa, mặt đỏ bừng. Bình tĩnh bình tĩnh! Đâu phải chưa xem qua, kiếp trước anh ấy cũng là người bên gối. Việc không biết đã làm bao nhiêu lần. Có gì phải khẩn trương. Chu Tiểu Vân cố gắng làm cho mình trấn tĩnh, tiếc rằng mặt vẫn nóng bừng, cảm thấy hình như máu trong người dồn hết lên đó. Ầm! Lý Thiên Vũ nửa người trên để trần, mặc quần jean đi ra. “Tiểu Vân, em có tắm không?” Chu Tiểu Vân giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh nhảy dựng lên: ‘Em muốn tắm.” Sau đó vọt vào phòng vệ sinh, giữ cửa, khóa trái từ bên trong. Lý Thiên Vũ thấy buồn cười, anh chưa từng thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô. Nghĩ đến chuyện kế tiếp, Lý Thiên Vũ lại kích động. Trí tưởng tượng bay xa… Lý Thiên Vũ hạnh phúc nằm trên giường đôi chờ Chu Tiểu Vân đi ra. Nhưng sao cô ấy sắp tắm gần nửa tiếng rồi mà chưa ra nhỉ? Anh nghĩ thầm không phải cô định ở cả đêm trong phòng vệ sinh chứ! Lý Thiên Vũ tới cạnh cửa, gõ cửa nói: “Tiểu Vân, tắm xong chưa?” Chu Tiểu Vân ở bên trong hàm hồ đáp: “Sắp.” Thực ra cô đã tắm xong từ lâu, ở bên trong do dự phân vân mãi chưa bước ra thôi. Lại qua hơn mười phút, Chu Tiểu Vân rốt cuộc chậm rì rì ra khỏi nhà vệ sinh. Lý Thiên Vũ nhìn cô bước đi chậm như rùa, bật cười. Chu Tiểu Vân lườm anh: “Anh cười cái gì mà cười?” Lý Thiên Vũ đi tới: “Được được được, anh không cười nữa là được chứ gì! Nào, cho anh ngửi xem, tắm xong người em có thơm không.” Vừa chạm đến vòm ngực trần trụi của anh, cô lại bắt đầu thấy căng thẳng. Đột nhiên cảm giác nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng cao. Lý Thiên Vũ ôm Chu Tiểu Vân cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Giây khắc hình như anh từng tưởng tượng vô số lần, làm cho người ta kích động không biết nên bắt đầu từ đâu. Chu Tiểu Vân lắp bắp: “Lý Thiên Vũ, em…” Lý Thiên Vũ đang hôn khắp nơi trên mặt cô, nghe trong giọng cô vẻ không tình nguyện, ngừng lại: “Làm sao vậy? Có phải lo lắng vấn đề kia không? Yên tâm, anh vừa đến cửa hàng gần đây mua một hộp áo mưa rồi!” Lúc này cô mới biết được Lý Thiên Vũ ban nãy anh đi một vòng trong cửa hàng để làm gì. “Không phải em có ý này, em…” Thật sự không biết nên mở miệng thế nào. Sao cô có thể không biết xấu hổ vào lúc này nói mình muốn đánh trống lùi lại? Bây giờ bắt đàn ông dừng lại là chuyện tàn nhẫn nhất, tên đã trên dây không thể không bắn, lúc hô ngừng có người đàn ông nào cam tâm tình nguyện? Chu Tiểu Vân cảm nhận nhiệt độ nóng rực từ cơ thể anh, bên dưới có vật gì đó cứng rắn chứng minh anh khó kiềm chế nổi. Nên làm gì bây giờ a… Thật hối hận mình xúc động nói ra. Ai! Xúc động là ma quỷ a! Lý Thiên Vũ dừng tay, hít sâu mấy lần, đầu tiên buông cô ra. Lý Thiên Vũ nhìn thẳng vào Chu Tiểu Vân nói: “Tiểu Vân, không phải là em không muốn cùng anh…” Chu Tiểu Vân không trả lời được. Không thể nói không muốn, không đúng, nói muốn thì càng làm người ta đỏ mặt. Nên nói là cô cảm thấy làm chuyện này quá sớm. Tốt nhất để qua một, hai năm hai người càng chín chắn hơn, sau khi kết hôn làm mới tốt. Kiếp trước chính vì lén nếm thử trái cấm, kết quả ngoài ý muốn mang thai sớm nên kết hôn, trong lòng Chu Tiểu Vân từng thề không đến 25 tuổi tuyệt đối không nói chuyện cưới xin. Chu Tiểu Vân lắp bắp: “Em chỉ cảm thấy quá nhanh…” Hi vọng Lý Thiên Vũ đừng bá vương ngạnh thượng cung, đương nhiên, lúc này nếu anh kiên trì, cô cũng ỡm ờ. Nhưng trong lòng sẽ có chút không tình nguyện. Lý Thiên Vũ thở dài, một lần nữa ôm Chu Tiểu Vân. Tựa đầu cạnh má cô, nửa ngày không nói gì. Chu Tiểu Vân không dám coi thường làm bừa, cứ như vậy cứng ngắc bị anh ôm. Lý Thiên Vũ đột nhiên bật cười: “Được, nghe lời em, em ngại quá nhanh anh sẽ chờ em.” Chờ em chuẩn bị thật tốt dâng hiến tất cả cho em. Chờ em toàn tâm toàn ý yêu anh. Chờ đến lúc em quyết định cùng anh sống cả đời… Lòng Chu Tiểu Vân thả lỏng, ngượng ngùng ôm Lý Thiên Vũ: “Cám ơn anh!” Lý Thiên Vũ cười hì hì: “Nhưng, cái kia không được, anh hôn một cái sờ một cái có thể chứ!” Nói xong quấn lấy. Chu Tiểu Vân thở gấp một tiếng, rồi bị từng nụ hôn nồng nhiệt ùn ùn kéo đến bao quanh. — Cả người cô như nhũn ra, vô lực ngăn cản bàn tay làm bậy của anh. Tay cô tiếp xúc với lồng ngực nóng rực, không tự chủ bắt đầu vuốt ve cơ thể anh. Lồng ngực vững chãi ấm áp như vậy làm người ta lưu luyến… Lý Thiên Vũ không biết mất bao nhiêu khí lực rốt cuộc buông lỏng tay, nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, đôi mắt khép hờ, toát lên vẻ quyến rũ. Thiếu chút nữa anh xúc động muốn ôm cô lên giường. Aizz! Lý Thiên Vũ nhận mệnh chỉnh lại quần áo cho cô. Trên mặt Chu Tiểu Vân đỏ rực như quả cà chua. Vừa nếu không phải Lý Thiên Vũ đúng lúc dừng lại, sợ rằng hai người sớm lên giường rồi! Lý Thiên Vũ rót cốc nước lạnh uống một hơi cạn sạch, cuối cùng nỗi xúc động trong lòng cũng giảm đi một chút. Chu Tiểu Vân bỗng nhiên không biết để tay chân ở đâu. Lý Thiên Vũ hắng giọng nói: “Đã trễ rồi, có về ký túc xá cũng không kịp. Anh thấy đêm nay chúng ta cứ ngủ ở đây. Sáng mai anh đưa em về trường.” Mặc dù không thể làm đến bước cuối cùng nhưng được ôm bạn gái thân yêu ngủ một đêm cũng có thể an ủi khao khát trong lòng và thân thể anh! Chu Tiểu Vân hoài nghi liếc mắt nhìn, Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Nếu anh muốn, lúc nãy đã ‘tử hình ngay tại chỗ’, em yên tâm, anh bảo đảm trinh tiết của em một đêm còn nguyên vẹn.” Chu Tiểu Vân bật cười: “Cái gì trinh tiết, khó nghe muốn chết.” Còn tử hình ngay tại chỗ, chí ít phải lên giường chứ… Thôi thôi, đừng nghĩ đến mấy cái đen tối này nữa. Chu Tiểu Vân cho rằng mình sẽ rất khẩn trương vượt qua đêm nay, không nghĩ tới nằm trên giường một lúc, trong vòng tay ấm áp của anh, cô ngủ thiếp đi. Đầu tiên Lý Thiên Vũ nhắm mắt giả vờ ngủ, đợi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô mới từ từ mở mắt ra. Trong bóng tối không nhìn rõ gương mặt cô, nhưng anh có thể cảm nhận được cô ngủ yên bình trong lòng anh, tin tưởng và không hề phòng bị… Lý Thiên Vũ đem một tia không đứng đắn cuối cùng ném thẳng lên chín tầng mây. Hóa ra, cảm giác yêu một người là như vậy. Không đành lòng ép buộc cô ấy một chút, hi vọng cô ấy cam tâm tình nguyện, cầu mong cô ấy hạnh phúc hài lòng. Tiểu Vân, hi vọng tối nay em an tâm đi vào giấc ngủ. Có em, trong lòng anh thật kiên định, cho tới giờ khắc này anh mới hiểu được anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Trong sinh mệnh của anh sớm không thể không có anh. Giờ anh chưa đủ tư cách nói với em những lời này. Xin em chờ anh, chờ anh sau khi tốt nghiệp có công việc ổn định, có năng lực cho em một mái nhà yên bình, chờ anh có thể cho một cuộc sống yên ổn sung túc, chờ anh có thể gánh vác cả bầu trời che chở phía trên em. Xin em nhất định phải chờ anh!