Sáng sớm, Chu Tiểu Vân thức giấc. Đồng hồ báo thức sinh học tầm sáu giờ đã báo ầm ĩ làm cô tỉnh lại, sau khi mở mắt, có một phút cô không biết mình thân ở phương nào. Nhìn Lý Thiên Vũ ngủ say bên cạnh, cuối cùng cô nhớ ra chuyện tối hôm qua. Nhìn trên người mình không có gì khác thường thậm chí ngay cả quần áo vẫn còn chỉnh tề, cô biết rõ tối qua không xảy ra chuyện gì cả. Nghĩ tới đây, trong lòng cô thật sự ấm áp và rất hạnh phúc. Biết tôn trọng phụ nữ, hiểu được cách quan tâm tới bạn gái, Lý Thiên Vũ là một chàng trai cực kì tốt! Cô không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên trán anh, cảm thấy người con trai trước mắt thật đáng yêu, thật “soái”. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Lý Thiên Vũ ngủ dưới quầng sáng ấy toát lên vẻ tuấn lãng quyến rũ khó tả, giây phút này, hạnh phúc chân thật đến thế. Sau khi Lý Thiên Vũ tỉnh, thấy Chu Tiểu Vân đã mặc quần áo tử tế thu dọn xong. Chu Tiểu Vân cảm thấy trải qua qua tối hôm qua dường như cô và anh đã gần thêm một tầng. Không phải trên thể xác, mà gần gũi về mặt tâm hồn. Cho đến giờ phút này, Chu Tiểu Vân mới thực sự thừa nhận với chính mình, cô thật sự rất yêu Lý Thiên Vũ, nàng cũng tin, anh cũng yêu mình như vậy. Lý Thiên Vũ nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó cùng Chu Tiểu Vân tìm một cửa hàng ăn sáng. Tiếp theo anh đưa cô về ký túc xá. Đợi đến khi bóng anh biến mất cuối con đường, cô mới từ từ bước lên cầu thang kí túc xá nữ. Nhẹ nhàng mở cửa, Chu Tiểu Vân phát hiện mọi người trong phòng chưa rời giường. Xem ra tối qua tụ tập điên cuồng một trận khiến ai nấy đều mệt mỏi! Nhìn kĩ, giường Vu Giai trống không, giường Doãn Dao cũng vậy. Chu Tiểu Vân nhất thời an tâm hẳn, trông đi, người cả đêm không về rất nhiều đó thôi, đâu phải chỉ có mình cô. Mặc dù không làm gì, nhưng nghĩ mình quang minh chính đại ở cùng Lý Thiên Vũ một đêm bên ngoài, Chu Tiểu Vân vẫn thấy không được tự nhiên. Hi vọng không ai lấy chuyện này ra đùa. Chu Tiểu Vân chọn mấy quyển sách, tìm một bàn trống trong phòng tự học ngồi đọc. Đến trưa, cô trở về ký túc xá, chuẩn bị đến căng tin ăn cơm. Tưởng Tiêu Đan cười lại gần: “Đi với mình nào, ăn trưa cùng nhé.” Chu Tiểu Vân vừa nhìn cô ấy cười không có ý tốt là biết ngay một hồi gặng hỏi không thể tránh, bất đắc dĩ bị cô ấy kéo đi. “Thế nào thế nào, làm đến bước ABCD kia chưa?” Tưởng Tiêu Đan vừa mới gọi món ăn, ngồi xuống không đợi Chu Tiểu Vân ăn một miếng đã không thể chờ đợi cất tiếng hỏi. A là nắm tay, B là hôn môi, C là sờ, D chính là cái đó đó. Chu Tiểu Vân từ chối trả lời vấn đề này, cúi đầu ăn cơm. Tưởng Tiêu Đan đâu chủ quan khinh địch buông tha Chu Tiểu Vân như vậy, lại tò mò hỏi: “Tiết lộ một chút thôi, tớ hiếu kì chết mất. Tối qua hai người chạy thẳng tới D à?” Chu Tiểu Vân lườm cô bạn một cái, không xem đây là chỗ nào, hỏi trực tiếp quá vậy! “Cậu nói đi chứ, nghẹn chết tớ.” Chu Tiểu Vân đành phải lắc lắc đầu, “Không có, tối hôm qua không có chuyện gì. Thu hồi mấy tư tưởng không trong sáng trong đầu cậu đi.” Tưởng Tiêu Đan cười hắc hắc nói: “Thật hay giả, Lý Thiên Vũ không làm tí chuyện xấu nào á? Tớ không tin.” Không tin thì thôi, Chu Tiểu Vân chắc chắc thanh giả tự thanh*, không giải thích. (*Trong sạch thì tự bản thân nó trong sạch, không cần thanh minh) Tưởng Tiêu Đan thấy sắc mặt Chu Tiểu Vân như thường cuối cùng tin hai người ở cùng cả buổi tối không làm gì là sự thực. Cô nảy sinh mười hai phần kính trọng với Lý Thiên Vũ: “Oa kháo, mỹ nhân trong ngực ngồi trong lòng mà vẫn không loạn a! Lợi hại! Bội phục!” Chu Tiểu Vân mỉm cười phản kích: “Cậu có thể đi thử Dương Phàm nhà cậu một lần, xem cậu ngồi trong lòng mà cậu ta có loạn hay không.” Tưởng Tiêu Đan lập tức cam bái hạ phong (đồng nghĩa với tâm phục khẩu phục), nói thế chẳng hóa không nói. Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, đề tài này tương đối xấu hổ, ít đề cập đến tốt hơn. Buổi tối về phòng, một đám sắc nữ xông đến, hỏi han lung tung này kia. Vu Giai phóng khoáng hơn Chu Tiểu Vân, sau khi tắt đèn bắt đầu nói về đề tài “người nhớn”. Các cô gái cười hì hì, tai dựng thẳng lên nghe chăm chú, thỉnh thoảng nói mấy lời bình. Chu Tiểu Vân không nói gì nhưng cũng một mực nghe, nghe Vu Giai và Doãn Dao nói mấy đề tài 18+, bản thân cô đỏ mặt thay hai người. Ai, người và người thực sự là không giống nhau, đánh chết Chu Tiểu Vân cũng không dám mở miệng nói ra chuyện này. Nói tới nói lui lại kéo đến đầu cô. “Tiểu Vân, nói một chút chuyện của cậu và Lý Thiên Vũ cho mọi người nghe đi!” Vu Giai nói. Lúc đầu Chu Tiểu Vân không chịu nói, sau không nhịn được bị mọi người giựt giây, chỉ lựa chọn mấy chuyện cũ của hai người từ năm lớp bốn tiểu học học cùng đến nay. Tưởng Tiêu Đan chưa từng nghe mấy chuyện nay, hôm nay xem như được mở rộng lỗ tai (ý từ câu mở rộng tầm mắt). Mấy cô gái mải mê nghe, đáng tiếc Chu Tiểu Vân không chịu nói nhiều. Tiền Đóa Đóa thất vọng bảo: “Tiểu Vân, đừng bảo thủ như vậy. Tối hôm qua em với Lý Thiên Vũ một đêm không về, chúng ta đều hiếu kì chết mất. Nói một chút thôi!” Chuyện này sao có thể nói ra miệng. Nếu như cô và Tưởng Tiêu Đan thì thầm còn được, nhiều hai lỗ tai dựng thẳng thế này, cô thật sự không muốn nói về mấy chuyện riêng tư của mình. Náo loạn một hồi, thấy Chu Tiểu Vân giữ kín như bưng mọi người lại chuyển mục tiêu sang Doãn Dao. Bên kia Lý Thiên Vũ cũng nhận được điện thoại của Dương Phàm. Dương Phàm trêu chọc nói: “Người anh em, cậu thật có bản lĩnh a! Nói mau, tối hôm qua có phải…” Lý Thiên Vũ cười mắng một câu: “Cậu cút sang một bên, tớ không làm gì hết, đơn thuần ngủ thôi.” Dương Phàm ngạc nhiên kêu lên, phản ứng đầu tiên chính là: “Không thể nào, cái kia của cậu không được hả?” Lý Thiên Vũ phì một tiếng: “Miệng chó không phun ra ngà voi, tớ rất tốt, không có vấn đề.” Dương Phàm thức thời không hỏi tiếp, phần sau thuộc về bí mật của người ta, đừng nên lắm miệng thì hơn. Từ điểm này có thể nhìn ra sự khác biệt giữa con trai và con gái. Con gái gặp chuyện kiểu này đều phải truy hỏi kỹ càng sự việc. Con trai thì sao, ngầm hiểu với nhau. Dương Phàm để điện thoại xuống, cau mày suy nghĩ: Không nhìn ra thằng nhóc Lý Thiên Vũ này kiên nhẫn thật, cả việc này cũng có thể nhịn xuống, cơ hội tốt như vậy một đêm không xảy ra chuyện gạo nấu thành cơm. Xem ra, Lý Thiên Vũ thực sự rất yêu Chu Tiểu Vân! Đoán chắc là Chu Tiểu Vân không vui! Dương Phàm thông minh thoáng cái đã đoán ra tám chín phần. Việc này qua đi, tình cảm Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ nồng nhiệt hơn. Khi Lý Thiên Vũ đến tìm Chu Tiểu Vân nhận được đãi ngộ nhiều hơn hẳn trước đây! Ví dụ như, Chu Tiểu Vân chủ động hơn nhiệt tình hơn vân vân và vân vân, ở đây không tiện nói tỉ mỉ. Lý Thiên Vũ cảm thấy cái này gọi là tay vén màn mây ánh trăng sáng, anh nghĩ sau này hai người chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt. Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày ghi tên dự thi nghiên cứu sinh. Nộp phí đi thi xong, hai tháng nữa sẽ tới cuộc thi. Chu Tiểu Vân phát hiện thời gian càng gấp rút hơn, cả ngày bận đọc sách, ít thời gian viết truyện. Cô nghĩ thầm cứ qua khoảng thời gian này trước, “Chính sự” quan trọng hơn, có thể tạm thời để nghề phụ qua một bên.