Tình yêu thứ ba 2
Chương 1 : Hạ kiều vi
Hạ Kiều Vi vốn sinh ra trong một gia đình giàu có, ba mẹ Hạ kết hôn 15 năm mới sinh được một mụn con là cô, bởi vậy mà trăm yêu nghìn sủng đều đặt hết lên người đứa con gái này. Từ bé, những thứ mà Hạ Kiều Vi nhìn thấy thì đều là của cô, từ đồ chơi, đồ ăn, hay đến cả những thứ to lớn hơn. Cô muốn chơi đùa, ba mẹ mua cho cô một khu vui chơi, cô muốn trượt tuyết, ba mẹ liền mua cho cô một khu trượt tuyết riêng. Có lẽ, cô nói thích mặt trăng trên trời, họ cũng không ngại khuynh gia bại sản mà mua về cho cô. Bởi vậy nói, nhà họ Hạ không có gì ngoài tiền, mà trên đời này không có thứ gì mà Hạ Kiều Vi không có, chỉ là có theo cách này hoặc cách khác thôi. Tất cả những nuông chiều đó, đã khiến cho Hạ Kiều Vi cảm thấy cuộc sống không còn thú vị nữa. Những thứ người ta dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng. Bởi vậy, Hạ Kiều Vi dần dần muốn chinh phục mọi thứ bằng cách riêng của mình chứ không phải dùng tiền của ba mẹ mua về. Mà thứ Hạ Kiều Vi muốn chinh phục đầu tiên, đó chính là đàn ông.
Lần đầu tiên cô gặp được Trịnh Nguyên Khải là trong buổi tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập công ty riêng của anh. Anh rũ bỏ cái bóng người thừa kế nhà họ Trịnh, một tay gây dựng nên công ty giải trí Khải Lam lớn nhất thành phố Hoa Hạ này. Tại sao tên công ty lại là Khải Lam ư? Rất đơn giản, vợ của anh chính là Tần Lam, tên công ty được ghép lại theo tên của bọn họ. Đúng, người đàn ông này đã kết hôn được 5 năm, hơn nữa còn rất yêu vợ. Thủ đoạn trên thương trường của anh tuy cay nghiệt đáng sợ, nhưng đối với vợ lại hết mực ôn nhu thâm tình, điều này, mọi người trong thành phố đều biết.
Nhìn Tần Lam khoác tay Trịnh Nguyên Khải tiến vào đại sảnh, Hạ Kiều Vi nâng tầm mắt, cong khoé miệng. Người đàn ông này quả thực rất anh tuấn, ngũ quan tinh xảo, nhất là đôi mắt sâu thẳm của anh khiến cho người khác nhìn mà thấy lạnh người. Người phụ nữ đi cạnh anh cũng không tầm thường, khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc mũi dọc dừa, môi anh đào chúm chím, khí chất vô cùng tao nhã, thanh cao.
Lại nói đến Hạ Kiều Vy, ông trời có lẽ đã quá thiên vị cô đi, gia đình giàu có, ba mẹ thương yêu, bộ dáng lớn lên của cô cũng là cực phẩm trong hàng cực phẩm. Hạ Kiều Vi năm nay 20 tuổi, đang học năm thứ 2 đại học. Cô thừa hưởng tất cả những gì đẹp nhất của ba mẹ Hạ, khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi nhỏ xinh cao mà thẳng, đôi môi trái tim đầy đặn căng mọng, đặc biệt là đôi mắt yêu mị câu nhân. Hạ Kiều Vi cao hơn 1m70, đôi chân dài thẳng tắp, cái mông đầy đặn cùng bộ ngực nở nang, tất cả mọi thứ dường như đẹp nhất, đều tập chung trên người cô. Bởi vậy có rất nhiều đàn ông vây quanh cô, nhưng với loại người như Hạ Kiều Vi, cô càng thích đi cướp lấy những thứ không thuộc về mình hơn, đặc biệt là đàn ông.
Đôi mắt yêu mị của Hạ Kiều Vi dán lên người Trịnh Nguyên Khải, mỉm cười, con mồi của cô, đã đến rồi.
Sau bài phát biểu và lời cảm ơn của Trịnh Nguyên Khải, mọi người bắt đầu trò chuyện làm quen với nhau. Mục địch của những bữa này kiểu này, chính là xây dựng thêm các mối quan hệ. Nhìn Trịnh Nguyên Khải cùng Tần Lam đang đứng nói chuyện với ba mẹ Hạ, Hạ Kiều Vi bước tới chỗ bọn họ nhẹ giọng gọi: " Ba, mẹ!".
" Vi Vi à, con mau tới đây." thấy cô, mẹ Hạ cười sủng nịnh nói.
" Giới thiệu một chút, đây là Trịnh tổng và vợ, còn đây là con gái bảo bối của vợ chồng chúng tôi, Hạ Kiều Vi," ba Hạ vui vẻ giới thiệu.
" Chào Trịnh tổng, Trịnh phu nhân." đôi mắt yêu mị của Hạ Kiều Vi nhìn Trịnh Nguyên Khải cong lên.
" Chào Hạ tiểu thư." Trịnh Nguyên Khải nhàn nhạt gật đầu đáp.
" Em cứ gọi chị là chị Lam là được rồi, không cần phải khách sáo đâu." Tần Lam ở bên cạnh cất tiếng, mỉm cười, nói.
" Vậy em cũng không khách sáo nữa nhé, chị Lam." Hạ Kiều Vi nở nụ cười tươi tắn. Nụ cười của cô rất đẹp, giống như ánh nắng ban mai, rực rỡ chói loá.
Tần Lam nhìn Hạ Kiều Vi nở nụ cười, cô bé này quả thực rất xinh đẹp, lại nhìn vào đôi mắt kia của Hạ Kiều Vi, trong lòng Tần Lam bất giác dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, mà ngay cả cô cũng không biết rốt cuộc nó là gì, trên mặt vẫn duy trì nét mặt ôn nhu. Còn về phía Trịnh Nguyên Khải, nhìn thấy nụ cười quá mức xinh đẹp của cô, anh dường như hẫng mất 1 tích tắc, liền hồi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như trước, thay đổi nhỏ này của anh không ai có thể nhận ra, duy chỉ có Hà Kiều Vi, nụ cười trên môi kia lại như sâu hơn.
" Bố, mẹ mai con còn phải đến lớp, con về trước nhé, 2 người cứ ở đây nói chuyện." Hạ Kiều Vi nói nhỏ với ba mẹ Hạ, sau đó quay sang phía Trịnh Nguyên Khải và Tần Lam: " Trịnh tổng, chị Lam, em còn có chút việc, em xin phép đi trước." Xoay ngươi chạm dãi bước ra khỏi đại sảnh, đôi môi Hạ Kiều Vi cong lên,[ Trịnh phu nhân? Xem cô giữ được cái danh này bao lâu.]
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
52 chương
73 chương
170 chương