Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 190
Ánh mắt Nghê Lượng sáng như tuyết. Học sinh trong lớp bắt đầu lăn tăn con sóng nhỏ trong lòng tất nhiên anh biết cả. Cái anh quan tâm nhất là mấy học sinh có thành tích tốt. Nhưng, hiện nay xem ra hình như không có người nào ảnh hưởng đến việc học của mình.
Nghê Lượng cảm thấy hài lòng, khi xử lý học sinh về vấn đề này, giáo viên phải đặc biệt chú ý chừng mực. Có manh mối về yêu sớm nhất định phải đúng lúc bóp chết, thế nhưng lại không thể làm ảnh hưởng đến việc học sinh nam học sinh nữ kết bạn bình thường. Một khi xử lý không tốt sẽ chữa lợn lành thành lợn què thì không ổn.
Vì thế, cách thức xử lý của Nghê Lượng là im lặng, lặng lẽ quan sát tỉ mỉ, phân tách từng cá nhân riêng biệt để xử lý.
Nếu cảm thấy ai đó có hành vi hơi quá, thì gọi học sinh đó lên phòng làm việc hỏi han trò chuyện một hồi, thực sự là nói chuyện phiếm nhé. Sau đó kín đáo chỉ ra nên đợi thêm, cố gắng học thật tốt, không nên phân tán tinh thần.
Qua thời gian dài, ai cũng biết chỉ cần gần đến lúc tan học thầy Nghê Lượng ngoắc tay với ai, thì người đó chính là phần tử khả nghi trong mắt thầy giáo.
Các nam sinh bị gọi lên nhiều hơn, vì thế hồi đó trong đám nam sinh rất lưu hành một câu nói như vậy: “Này, cậu chưa từng bị giáo viên gọi lên phòng làm việc à?”
Dường như đi đến phòng làm việc tâm sự với giáo viên là chuyện đáng tự hào, phát sáng cỡ nào.
Nữ sinh thì thôi, bị gọi lên rất ít. Dù sao da mặt nữ sinh mỏng hơn, Nghê Lượng lại là giáo viên nam, thường xuyên gọi nữ sinh vào phòng làm việc hình như không ổn lắm.
Đây là vì từng có án lệ trước đó. Trước đây có một giáo viên nam thường xuyên gọi nữ sinh lên phòng làm việc tâm sự, kết quả bị người nhà nữ sinh đó đến gây náo loạn, làm ầm ĩ rằng giáo viên đó quấy rối nữ sinh. Nên cuối cùng lấy lý do thầy giáo kia bị điều động công tác để kết thúc.
Ngẫm lại cũng phải chú ý, vì thế đối với nữ sinh Nghê Lượng tương đối ôn hoà hơn. Đến cả Tần Tuyết cũng không bị gọi đi nói chuyện, xem ra Nghê Lượng chuẩn bị mở một con mắt nhắm một con mắt .
Chú ý chừng mực không để phát triển thành yêu sớm là nguyên tắc cơ bản của Nghê Lượng, về phần ai thích ai, ai ghét ai, ai thích nói chuyện với ai, điểm này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của giáo viên.
Cũng không thể nam nữ sinh nói chuyện cũng không cho phép chứ!
Nhưng, gần đây sự việc ở lớp 6-3 sát vách đã cảnh tỉnh Nghê Lượng.
Ở lớp 6-3, hai em học sinh yêu đương rồi viết thư tình cho nhau, bị giáo viên phát viện, gọi cả người nhà đến để xử lý chuyện này. Việc này ầm ĩ huyên náo khiến toàn bộ khối lớp bảy không người không biết không người không hiểu. Nghe nói tỏ thái độ nhận sai coi như hài lòng, trường học định để hai người chuyển lớp để kết thúc.
Nghê lượng vội vàng dành hẳn một tiết để tiêm một mũi dự phòng cho các học sinh. Từ tầm quan trọng của việc học nói đến chuyện thi đậu vào trường cấp ba Anh Minh không dễ, từ người nhà vất vả đến tương lại. Từng câu nói không có hai từ “yêu sớm” nhưng vẫn ngấm ngầm ám chỉ rằng học sinh khi chơi với nhau phải chú ý nam nữ khác biệt.
Chu Tiểu Vân nghe mà buồn ngủ, nghĩ thầm thầy Nghê Lượng không đi làm mấy nghề như bà mối thật là đáng tiếc. Nói thật nhiều, nói lắm bài thật!
Đầu Tần Tuyết không dám ngẩng lên, trực giác những câu thầy giáo nói đều đang nói mình. Thực ra cô cũng đang nói chính mình. Chẳng qua cô nghĩ nhiều thôi, Nghê Lượng lớn giọng nói bên dưới có mấy học sinh dám ngẩng đầu lên, ưỡn ngực chứng tỏ không phải đang nói đến mình chứ!
Tần Tuyết sau tiết đó thu liễm hơn nhiều.
Lý Thiên Vũ cũng bị xách lên phòng làm việc nói qua, nên ở lớp thật thà hơn nhiều. Trước đây không có việc gì cậu luôn thích lượn qua lượn lại gần chỗ Chu Tiểu Vân, giờ thành thật hơn rất ít khi đến.
Chu Tiểu Vân hô to thật thoải mái.
Sớm biết chiêu này dùng được với cậu ta, Chu Tiểu Vân đã sớm đi tìm giáo viên nói một tiếng, thiếu đi con muỗi vo ve bên cạnh tai, yên tĩnh hơn nhiều!
Ngay sau đó Lâm Ba cũng bị gọi lên “Tâm sự” với thầy Nghê Lượng. Vốn dĩ không nói nhiều, hình như Lâm Ba còn ít nói hơn.
Giữa nam nữ học sinh cũng bắt đầu nổi lên “Tam bát tuyến” . Chính là dùng phấn trắng ở vị trí chính giữa vạch ra một đường. Giải thích trước tay ai không thể vượt qua ranh giới này.
Từ nay về sau, nam nữ sinh trong lớp cãi nhau nhiều hơn hẳn. Nghe thử nội dung thì phần lớn cũng là vì “Tam bát tuyến” rồi khắc khẩu. Không là tay của cậu chờm lên thì là tay của cậu lấn sang một ít, mấy việc nhỏ này.
Lớp trưởng Tần Tuyết quản kỷ luật mà đau đầu.
Lâm Ba không hé răng cũng tìm một viên phấn tìm vị trí kẻ một đường. Xem ra đúng là định phân rõ giới hạn với Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân cảm thấy người này thật mạc danh kỳ diệu, trước đây vẫn luôn là cậu ta chủ động tìm mình thảo luận vấn đề, giờ tự nhiên lại làm ra vẻ phân rõ giới hạn cho ai nhìn chứ!
Không phải tôi vội vã muốn nói chuyện với cậu có được không.
Vì thế vốn đang gọi là hài hòa, quan hệ giữa hai người thoáng cái bị đóng băng. Chu Tiểu Vân cũng không để ý đến việc này. Nghĩ thầm tôi còn không hiếm lạ gì đến cậu, cách xa tôi một chút càng tốt.
Chu Tiểu Vân có vấn đề gì khó hiểu thì quay đầu thảo luận với Lưu Lộ, về Dương Phàm ở xa hơn một ít, cũng có thể thảo luận mấy câu. Nhìn Dương Phàm người ta đi, trong lòng không có quỷ quỷ tự nhiên thái độ thẳng thắn, làm ra dáng vẻ đó cho ai nhìn chứ!
Trong lớp, không cần đến “Tam bát tuyến” làm phức tạp lên chính là hai người Dương Phàm và Lý Thiên Vũ. Dù sao đều là nam sinh quan hệ lại không tồi, không cần vẽ vời gì cả theo người ta. Tan học hai người vai kề vai đi chơi bóng, đúng là một đôi mê bóng rổ.
Chu Tiểu Vân thỉnh thoảng cũng xem nam sinh chơi bóng rổ.
Bóng lưng mấy cậu nhóc chơi bóng rổ còn có chút non nớt, không đủ thành thục, kỹ thuật chưa thể nói là tốt, chỉ dựa vào sự say mê và nhiệt huyết thôi. Nhưng, những giọt mồ hôi đầm đìa cùng với tuổi trẻ thật sự làm cho người xem cảm thấy khoái trá từ tận đáy lòng.
Sau này bắt đầu có giáo viên thể dục đứng ra chỉ dạy, chính là người dạy bọn Chu Tiểu Vân nhảy thể dục nhịp điệu Lục Vân phi. Anh chơi bóng rổ rất tốt, dẫn theo mấy nam sinh đến sân bóng rổ, bắt đầu chia thành hai đội, hấp dẫn không ít ánh mắt nữ sinh.
Có nữ sinh vây quanh xem, các nam sinh chơi bóng rổ càng mạnh mẽ hơn.
Cho nên nói mà, các giáo viên làm sao quản lý chặt chẽ được nam nữ sinh, trong lúc đó thầm mến nhau là chuyện không tránh khỏi. Đây là thiên tính con người, đến tuổi này sẽ có tâm tư như thế quả thật rất bình thường.
Chỉ cần khắc chế một chút không để phát triển, áp dưới đáy lòng thầm thích một người là giấc mộng đẹp đẽ đầy hoa của các thiếu niên thiếu nữ. Chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến học tập, chưa biết chừng có người bởi vậy có động lực học tập hơn ấy chứ.
Ví dụ chính là bạn học Lý Thiên Vũ của chúng ta đồng học, từ lúc chuyển trường tới đây mới qua một học kì, thành tích đã tiến bộ hẳn. Thành tích thi của ba kì thi thắng dần dần tăng lên, từ sau vị trí thứ mười từ từ bò lên trên vị trí thứ mười. Đã được các giáo viên liệt vào dạng học sinh có tiềm lực nhất.
Thích Lý Thiên Vũ nhất chính là thầy vật lý.
Lý Thiên Vũ được trời phú ở môn vật lý, học rất tốt, trong bài kiểm tra ở lớp từng có thành tích huy hoàng đứng thứ nhất. Cho dù đến bài thi học kì, thành tích môn vật lý cũng giữ vững trong năm cái tên đầu tiên, thoáng cái tổng điểm đã cao hơn.
Nhưng Lý Thiên Vũ vẫn không hài lòng với mình lắm, nghĩ thầm nhìn người ta đi, Dương Phàm, còn có cái tên Lâm Ba nhìn không thuận mắt kia nữa, đương nhiên còn có Chu Tiểu Vân, Tần Tuyết, đến cả em họ Lưu Lộ cũng giỏi hơn mình.
Đừng nhụt chí, tiếp tục cố gắng đi Lý Thiên Vũ, mày có thể làm được.
Lý Thiên Vũ hít thật sâu, ném bóng vào rổ.
Trúng rồi!
Thắng đến một tràng vỗ tay.
Lý Thiên Vũ cười lau bớt mồ hôi, tràn đầy lòng tin vào tương lai.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
10 chương
19 chương
36 chương
36 chương
35 chương