Đại Bảo cũng trở nên chăm chỉ hơn. Vốn ăn tối xong sẽ đến trường tự học luôn, hôm nay cậu còn thu dọn bát đũa rồi ề à mãi không chịu đi. Chu Tiểu Vân đơn giản để Đại Bảo biểu hiện, cùng với Lưu Lộ vào trong phòng làm bài tập. Lý Thiên Vũ đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cũng lấy bài ra, quang minh chính đại lấy cớ hỏi bài để không phải đi. Đại Bảo mượn cơ hội ở lại trong phòng đợi một chút đến khi Chu Tiểu Vân thúc giục hai lần mới không tình nguyện đến trường. Đợi đến khi ba người làm bài xong đã là khoảng tám giờ, Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ đi bộ về cũng mất chừng mười phút. Chu Tiểu Vân tiễn bước hai người, chợt cảm thấy thế giới yên tĩnh trở lại, hừm, lại đọc tiểu thuyết vậy. Đại Bảo đúng tám giờ rưỡi trở về, thấy Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ đã đi rồi thì hơi thất vọng: “Lưu Lộ về sớm vậy à!” Còn sớm á, đại ca à, hơn tám giờ rồi đó. Chu Tiểu Vân không để ý đến Đại Bảo, vào bếp đun nước, bảo anh ấy tắm rửa rồi đi ngủ. Sau này Đại Bảo lại thường xuyên nhớ đến việc này, hữu ý hoặc vô tình hỏi chuyện của Lưu Lộ. Đương nhiên với kỹ xảo nói chuyện vụng về của Đại Bảo thì không giấu giếm được hỏa nhãn kim tinh của Chu Tiểu Vân, mệt cho Đại Bảo còn tự nhận là rất khéo léo chứ! Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, không cần quản tâm tư nhỏ bé của Đại Bảo. Con trai mà, đến tuổi này trong lòng tất nhiên sẽ gợn sóng, bất luận một cô bé xinh đẹp nào xuất hiện bên cạnh đều trở thành tiêu điểm của bọn họ. Đại Bảo tất nhiên không có khả năng ngoại lệ, dù sao thích cái đẹp là bản tính trời cho của on người, không thể bóp chết thì chi bằng thả ra. Muốn yêu sớm dưới mí mắt của cô là chuyện không thể xảy ra, vậy tuỳ anh ấy đi. Tâm tình Lý Thiên Vũ không khác Đại Bảo lắm, nhưng, cậu hơn hẳn Đại Bảo vì còn là bạn học của Chu Tiểu Vân, thường xuyên ở chung một chỗ, giờ giờ phút phút nào cũng có thể thấy . Mặc dù thời gian bạn ấy để ý đến cậu rất ít, có thể đếm được! Nhưng muốn gặp là có thể thấy, cảm giác này thật tốt! Lý Thiên Vũ cảm thấy ngày tháng trôi qua thật thoải mái, nếu có thể đuổi con ruồi chướng mắt vo ve bên Chu Tiểu Vân đi thì càng vui vẻ hơn. Cậu nói chính là người đeo kính giả vờ tri thức Lâm Ba đó! Lâm Ba ỷ vào chính mình ngồi cùng bàn, được tiếp xúc nhiều hơn với Chu Tiểu Vân. Lúc thì mượn bút lúc thì thảo luận bài, làm cho Lý Thiên Vũ nhìn mà tức giận, trong lòng đỏ mắt không thể cân bằng. Chu Tiểu Vân cậu thật quá bất công, nói chuyện với Lâm Ba thì mỉm cười như gió xuân, nói chuyện với mình thì như là mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, thực sự là… Chỉ dám oán giận trong lòng Lý Thiên Vũ không dám biểu hiện tí tẹo bất mãn nào trước mặt Chu Tiểu Vân, cậu bé thật đáng thương! Lớp bảy có thêm một môn mới là vật lý. Giáo viên họ Cát, râu ria lôi thôi chính là ông già hơn bốn mươi tuổi, nhưng, giảng bài thực sự rất đặc sắc. Các học sinh đều thích tiết của thầy. Nhưng, nghe giảng bài thì nghe rất say mê, nhưng gặp được công thức vật lý phức tạp thì bắt đầu đau đầu. Chu Tiểu Vân học vật lý tàm tạm, không tính là quá tốt. Lưu Lộ và Tần Tuyết cũng rơi vào tình huống giống cô. Các nam sinh lại khác hẳn, học tốt vật lý phần lớn đều là nam sinh. Dương Phàm và Lâm Ba ở tiết vật lý đều rất sôi nổi, ngay cả Lý Thiên Vũ học vật lý cũng không kém. Bài kiểm tra giữa tháng Lý Thiên Vũ nhờ thành tích môn lý thậm chí lọt vào tốp đầu. Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, thảo nào có người thường nói con trai thích hợp với ban tự nhiên còn con gái thích hợp với ban xã hội. Xem thiên phú của mình, nếu ở ban xã hội, ngữ văn chính trị đều là sở trường không nói, học tiếng Anh cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng đụng tới số học và vật lý, mình thúc ngựa cũng khó đuổi kịp bọn Dương Phàm, Lâm Ba bọn họ. Nhưng, bây giờ Chu Tiểu Vân tâm trạng rất tốt, thi không được thứ nhất cũng không sao, dù sao ở trong lớp luôn nằm trong top ba. Cố gắng làm hết sức của mình là được rồi! Trong lòng Lâm Ba chín chắn hơn nhiều so với nhiều bạn cùng lớp, suy nghĩ nhiều, gánh vác cũng nặng. Thi không được thứ nhất là chuyện lớn không thể cứu vãn nổi. Dương Phàm và Chu Tiểu Vân mặc dù cũng muốn đứng thứ nhất, nhưng không đứng thứ nhất thì cùng lắm thở lại rồi lập tức ném việc này ra sau đầu. Lâm Ba thì không được, nếu có một lần thi không tốt, dù chỉ là bài kiểm tra nhỏ, cậu cũng sẽ buồn bã rất lâu, không hề tươi cười. Bình thường bạn bè của Lâm Ba không nhiều, ở trong lớp chưa nói là hoà hợp, thuộc về loại người tương đối ích kỷ bảo thủ, cả ngày vùi đầu học tập rất ít khi thấy cậu ra ngoài chơi. Cũng chính vì thế, lúc nói chuyện với Chu Tiểu Vân thì cười nhiều hơn. Chu Tiểu Vân cảm thấy Lâm Ba sống thật mệt mỏi. Nghe nói cha mẹ Lâm Ba kỳ vọng ở cậu rất cao, Lâm Ba tuổi không lớn nhưng tâm tư quá nặng thắt lưng đã hơi cong, có biểu hiện chưa già đã yếu. Nhìn kính mắt dần dần dày lên, Chu Tiểu Vân còn thấy mệt thay cậu. Dương Phàm và Lý Thiên Vũ sống thoải mái biết bao. Mới lớp bảy thôi mà, còn chưa tới đầu tháng ba thời gian cần chăm chỉ ôn luyện đây, sao không nhân dịp này thoải mái vui chơi một tí? Mấy nam sinh trong lớp tự thành lập một đội bóng rổ, vừa đến giờ hoạt động ngoại khóa là ra chơi bóng. Gần như tất cả con trai trong lớp đều hăng hái tham gia, đương nhiên Lâm Ba là ngoại lệ. Nhìn thấy các nam sinh như ong vỡ tổ chạy đi chơi bóng rổ, Lâm Ba chua lè nói: “Còn không bằng dành nhiều thời gian cho học tập, chơi bóng có thể so sánh với thành tích được không? Hừ!” Đáng tiếc cậu ta tự quyết định không mấy ai để ý tới. Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ thông thường cũng nhân lúc nghỉ giữa giờ hoạt động một chút, lên cấp hai, nữ sinh nhảy dây giảm đi mạnh mẽ nhưng không phải là không có, đôi lúc cũng đi nhảy dây. Nữ sinh hồi đó thịnh hành một trò chơi nho nhỏ khá đơn giản, thắt một sợi len thật dài trên tay, sau đó quấn vào tay lật sang bên này là có thể làm ra nhiều hình rất đa dạng. Hai người Chu Tiểu Vân với Lưu Lộ chơi khá tốt. Hứa Mỹ Lệ là cao thủ trong cao thủ, trong lớp không mấy nữ sinh có thể so sánh với cô. Xem ra con người lớn lên cũng thay đổi nhiều hơn. Giờ quan hệ giữa Chu Tiểu Vân và Hứa Mỹ Lệ không quá tệ, chỉ cần Hứa Mỹ Lệ không khoe khoang nữa thì vẫn là một cô bé không xấu. Tính cách Trần Hân khá nóng nảy cũng hợp tính Chu Tiểu Vân, chơi cũng khá thân. Tần Tuyết và Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ đấu hơn một năm, nhưng nảy sinh ra tình cảm khác. Cái gọi là tình cảm “khác” chính là mỗi một lần thi có kết quả không phải nhìn điểm mình trước mà quan tâm đến thành tích của đối thủ đầu tiên. Từ bài kiểm tra nhỏ đến cuộc thi tháng lớn đến thi cuối kì, hễ là cái gì có thành tích đều bị Tần Tuyết lấy ra làm chiến trường thi đấu không biết mệt. Xem ra Tần Tuyết ở mặt này có điểm tương tự với Lâm Ba. Tâm tư của Tần Tuyết đối với Dương Phàm từ trước đến nay bị các học sinh lấy ra làm đề tài câu chuyện. Có người cố ý eo éo trước mặt Tần Tuyết, nói Dương Phàm thế này Dương Phàm thế kia. Con gái da mặt luôn hơi mỏng một chút Tần Tuyết tối đa nói được hai câu đã bại trận. Đáng tiếc nếu có người ở Dương Phàm trước mặt nói thế này thế kia, thông thường Dương Phàm đều không có phản ứng gì. Kỳ lạ là, Tần Tuyết một cô bé xinh đẹp “rất tây” như thế Dương Phàm hình như cũng rất thờ ơ. Xem ra Dương Phàm ở giữa một đám con trai mối tình đầu rục rịch vẫn là tương đối muộn.