Cùng giáo chủ kết tóc nhất sinh (đồng nhân đông phương bất bại)
Chương 52 : Một đời
Sau lần đó, Đông Phương không còn không được tự nhiên với ta nữa.
Y như một hồ nước thật sâu, cả người đều bình thản tĩnh lặng. Tình cảm giữa chúng ta, dần dần lưu lại trong những việc vặt sinh hoạt bình thường, nhưng thủy chung không bị thời gian hòa tan. Ta vẫn thực thích tỏ vẻ thân mật với y trước công chúng, y chưa bao giờ trốn, trên mặt ghét bỏ đến không được, đáy mắt lại dịu dàng đến làm người ta không thể tự thoát ra được.
Nhưng có lẽ y vẫn không quên những lời Khởi Song nói, hôm sau ngày ta thẳng thắn mọi chuyện với y, y liền tự tay mặc vào nhất kiện trường bào cực kỳ long trọng cho ta, đội trường quan cao cao lên đỉnh đầu của ta, để ta nắm tay y, chậm rãi đi ra phòng ngủ.
Ngày ấy trời mưa một đêm, giờ mẹo hôm nay lại có mưa phùn phất phơ, mưa bụi kéo dài dịu dàng theo gió rơi rụng, trên Hắc Mộc Nhai vắng vẻ, mười hai thị vệ mang theo đèn hạc đèn cá phân loại đứng hai bên, ngọn đèn dầu ấm nổi bật giữa màn mưa như sương như mù, ta cùng y ngồi chung một xe đi đến trước điện Thành Đức.
Ở trước mặt tất cả trưởng lão giáo chúng, y nắm thật chặt tay ta, để ta cùng y sóng vai đi lên tòa cao. Từng bước một, trước mắt bao người, đối mặt hàng vạn hàng nghìn ánh mắt kỳ dị, ta cảm giác giống như mang châm trên lưng, đâm vào trong tim phát đau, mồ hôi toát như mưa.
Ngay lúc cả người ta đều cứng ngắc, lạnh cả người thì đôi tay gầy lại dài của Đông Phương phủ lên mu bàn tay của ta, đầu ngón tay lành lạnh, nhưng lại mang theo an tâm. Y đứng trên bậc thang cao nhất, từ trên cao nhìn xuống mọi người, ta nghe thấy giọng nói thanh lãnh trầm thấp của Đông Phương: “Hôm nay triệu các vị đến, là muốn cho các ngươi đều trông thấy người bổn tọa muốn cùng chung nhất sinh, các ngươi đều gặp qua Dương tổng quản, hiện giờ bổn tọa nói rõ cho các ngươi biết, Dương Liên Đình chính là người của bổn tọa, chỉ cần bổn tọa làm giáo chủ một ngày, vị trí này, vĩnh viễn có một nửa của hắn.”
Lời vừa nói ra, phía dưới ồ lên, ngay cả ta cũng kinh ngạc quay đầu nhìn y, sắc mặt Đông Phương thản nhiên, giống như đang nói một chuyện nhỏ tầm thường. Y thoáng nhìn xuống phía dưới, mọi người lập tức an tĩnh lại. Y nói tiếp: “Các ngươi nghĩ gì bổn tọa không quản, có thể chịu phục là tốt nhất, không phục… Bổn tọa cũng có biện pháp cho các ngươi phục.”
Một câu cuối cùng, y nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng các trưởng lão ở phía dưới nghe được lại suýt lên cơn phong thấp, một đám trộm liếc mắt, nhưng cuối cùng vẫn không có ai dám đứng ra.
Đông Phương hừ lạnh một tiếng, còn muốn nói điều gì, ta nhỏ giọng nói: “… Đủ.”
Đông Phương bị ta một kéo, quay đầu lại liếc ta một cái, lúc ánh mắt đối mắt với ta, ánh mắt của y liền bình thản ấm áp. Y nhìn ta trong chốc lát, chậm rãi rũ mắt, đôi tay có vết chai, nhẹ nhàng ôm lấy ngón tay của ta.
“Dương Liên Đình, ta nói rồi, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi nữa.” Y nhẹ giọng nói, “Ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Ta cúi đầu mỉm cười.
Lúc ta mở mắt ra lần nữa, ta đã phát thệ với chính mình, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi.
Ngày nay, có lẽ thành lời thề chung của chúng ta.
…
Khởi Song sinh một nữ nhi vào bảy tháng, hài tử tròn một tuổi nàng liền mang theo nữ nhi ngồi trên thuyền hàng đi về phía nam. Ta đi đến bến tàu tiễn nàng, học những người văn nhã bẻ một cành liễu cho nàng, nữ nhi nàng ôm đồm lấy liền nhét vào miệng, còn y y nha nha nói những lời không ai có thể nghe hiểu. Trước khi lên thuyền Khởi Song nhìn ta thật lâu, sau đó hỏi: “Ngươi quả thực quyết định sao? Cả đời này đều…”
Nàng không nói tiếp, nhưng ta biết nàng muốn nói cái gì. Ta hàm tiếu gật đầu.
Nàng hít một tiếng, cuối cùng nhìn ta thật lâu: “A Dương, trân trọng.”
“Ngươi cũng vậy.” Ta mỉm cười.
Nàng ôm nữ nhi lên thuyền mà đi, ta đứng ở nơi đó nhìn theo thuyền đi xa, cho đến khi biến thành một điểm bụi mơ hồ. Lúc này Khởi Song nhất định sẽ sợ hãi nhảy lên, bởi vì có thư sinh thọt một chân chưa trong đám người ở trên thuyền, đã ngóng nhìn nàng thật lâu thật lâu.
Cũng không uổng phí ta tìm được hắn, hy vọng tiếc nuối đời trước của Khởi Song có thể bù lại. Giống như ta vậy.
Ta xoay người.
Mưa xuân vũ, giống làn khói phiêu trong gió, từng cơn từng cơn dừng ở trên da thịt, hơi lành lạnh dịu dàng, ngay trong màn mưa, có một thân ảnh cao to. Người nọ khoác áo dài hồng sắc, đuôi mắt hơi xếch, bên khóe mắt có một viên lệ chí, khuôn mặt tuấn tú.
Y cầm ô, im lặng đứng giữa một biển hoa lê hoa đào, thấy ta trông lại liền lộ ra một nụ cười ôn hòa.
Nụ cười xuân sắc.
Thật sự là sắc trời đều sáng.
…
Lại làm tổng quản vài năm, ta đi theo lão tiên sinh phòng thu chi đồng thời quản trướng, không giống kiếp trước tính toán mò tiền vào túi áo của mình, ta cũng không thiện quyền chuyên quyền, bởi vì ta không có thời gian làm việc đó, mỗi ngày ta còn phải chuẩn bị đồ ăn cho Đông Phương, làm đồ ăn vặt điểm tâm cho y, rửa chân cho y, mỗi đêm ôm y đi vào giấc mộng.
Ta làm tổng quản, là tổng quản tất cả của giáo chủ.
Đối với người khác cũng không có địch ý cùng đề phòng như kiếp trước, thật ra từ khi ta trọng sinh tới nay, rất ít có tinh lực đi bận tâm người khác, nhãn giới biến đến thực nhỏ, tâm cũng thực nhỏ, không có những mâu thuẫn đó, thập trưởng lão cũng chậm rãi tiếp nhận ta, chỉ là bọn họ vẫn luôn lo lắng tương lai của Nhật Nguyệt thần giáo, ngẫu nhiên sẽ nhịn không được khuyên bảo Đông Phương sinh con trai.
Đông Phương phiền không chịu nổi, vào năm tiểu hài tử tròn mười hai tuổi liền dắt nó đến trước mặt thập trưởng lão, nói: “Đây chính là Thiếu giáo chủ của các ngươi.” Tiểu hài tử thông minh, tư chất lại tốt, thập trưởng lão liền hành quân lặng lẽ.
Năm tiểu hài tử mười bảy tuổi, Đông Phương tháo xuống trọng trách giáo chủ, cùng ta đồng thời du hành đại giang nam bắc. Trên đường đi chúng ta ghé thăm ngôi nhà tranh nho nhỏ của Dược tiên sinh một lần, con chó vàng già đã chết, nhưng nó để lại cho Dược tiên sinh bảy tám con chó con, hiện giờ chó con cũng đã lớn, lại sinh một ổ, mỗi ngày Dược tiên sinh đều bị một đống chó má gọi tỉnh, rất phiền.
Ta cùng Đông Phương ôm đi một con nhỏ nhất, trắng lẫn vàng, hai con mắt tròn tròn đen đen, nhìn ngốc vô cùng. Vì thế hai người một chó vừa chơi vừa nhìn, giang hồ vẫn là giang hồ kia, thị phi không ngừng, chúng ta vẫn cứ sinh sống trong chốn giang hồ, lại không có bất luận cái gì quấy nhiễu ràng buộc, chỉ có hai người chúng ta.
Chúng ta leo núi, du hồ, hôn môi ôm nhau giữa trời đất bao la hùng vĩ, mặt trời lặn hồng hồng chiếu vào thân thể trần trụi dây dưa của chúng ta làm sáng lên một mảnh hồng, dưới thân là hạt cát nóng bỏng, mồ hôi trên người không ngừng chảy xuống, không có lễ giáo trói buộc, rời xa ánh mắt thế tục, điên cuồng mà giao hoan, cho đến khi trời dần dần tối, cùng nhau thở hổn hển sờ đôi má bị phơi nắng đến đỏ bừng của đối phương, sau đó cười ha ha.
Cũng đi qua kinh đô biển người chật chội, giống như tất cả những đôi tình nhân bình thường, cầm tay nhau đi trên cầu Chức Nữ, , thường thường nháy mắt mấy cái với đối phương, sau đó nhìn nhau mỉm cười, dùng ống tay áo thật dài che lại tất cả tình cảm. Học những người khác mua đèn hoa sen cho Đông Phương, viết tên hai chúng ta rồi thả vào trong nước, nhìn nó tỏa ra ánh sáng nho nhỏ, theo nước chảy, chậm rãi dung nhập vào một rừng hoa đăng, rốt cuộc nhận không ra.
Đêm về trên đường lại nghe thấy thanh lâu sở quán truyền ra tiếng ca nhẹ nhàng dịu dàng.
“Nguyện cuộc đời này sống quãng đời còn lại dịu dàng, bạch vân không ao ước tiên hương, chỉ nguyện ân tình mỹ mãn, lâu dài…”
Lúc này nghe lại, tâm tình đã bất đồng.
Hoa bạch đàn ven đường nở vừa lúc, hương thơm truyền đến. Ta ngồi xổm xuống, cõng Đông Phương chậm rãi đi về phía trước, không biết muốn đi đâu, nhưng tâm lại vui vẻ thoải mái cực kỳ.
Chưa bao giờ nghĩ đến, trần thế sẽ làm người quyến luyến như vậy.
Ta cùng Đông Phương không còn chia lìa, chúng ta đi qua rất nhiều địa phương, nhìn đủ thế gian phong cảnh, thời gian bỗng nhiên trôi qua, lúc quay đầu lại, tóc đen đã thành đầu bạc, chúng ta đều già rồi, đi không nổi.
Tiểu hài tử đã trở thành một người trung niên mặt mày mang theo nếp nhăn, hắn tới đón chúng ta về Hắc Mộc Nhai.
Vài thập niên này giang hồ đã thay đổi rất nhiều, nhân vật năm đó nghe nhiều giờ đã dần dần biến mất, thay thế chính là tân duệ mới trưởng thành của các phái, nhưng bọn họ cũng không dám đến phạm Hắc Mộc Nhai, võ công của tiểu hài tử đã vứt bọn họ ở xa xa đằng sau.
Diệp Khai đã rời khỏi ở thật lâu trước kia, cả đời này hắn đều lưu lạc chung quanh, nhưng Trung thu cùng trừ tịch hàng năm sẽ trở về tìm tiểu hài tử uống rượu, sau đó lại mạn vô mục đích du lịch chung quanh, cuối cùng ta vẫn nhìn không rõ người này.
Mộc Thống lĩnh cũng già đến râu tóc đều hoa râm, nhưng bản mặt quan tài vẫn không đổi, đối xử với tiểu hài tử một chút cũng không đổi. Tiểu hài tử vừa mới đi lên vị trí giáo chủ, hắn không cho bất luận kẻ nào nói tiểu hài tử không tốt, ai không nói tiểu giáo chủ nhà hắn không tốt, hắn liền thổi râu mép trừng mắt, cả ngày đều đi theo sau người đó, lặp lại hỏi: “Tiểu giáo chủ nhà của ta không tốt chỗ nào? không tốt chỗ nào? Ngươi nói a, tiểu giáo chủ nhà của ta không tốt chỗ nào? tại sao ngươi có thể nói hắn không tốt?”
Cho đến khi người đó bị hắn phiền đến hỏng mất, nước mắt giàn dụa mà sửa miệng khen ngợi tiểu thí hài quả thực là tốt đến trên trời dưới đất khó tìm, tốt vô cùng, tốt đến người người xấu hổ, hắn mới nghiêm túc vừa lòng mà vuốt râu mép, gật gật đầu: “Vốn là vậy, không có ai tốt hơn tiểu giáo chủ nhà ta.”
Có người sủng đến không phân nguyên tắc thị phi như hắn, tiểu thí hài không bị hắn nuôi thành một A Đấu ngu ngốc vô năng, còn tự lập tự mình cố gắng trưởng thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, thật sự là không dễ dàng.
Tòa hoa viên kiếp trước cuối cùng vẫn là xây, ta tự mình vẽ, từng cọng cây ngọn cỏ, một viên gạch một cục thạch, đều giống kiếp trước, nhưng không có cánh cửa sắt kia. Ta và Đông Phương ở ngay nơi này vượt qua tuổi già.
Chúng ta đều chuẩn bị kỹ càng, sinh mệnh đã tùy thời trôi qua, không ai có thể đào thoát sinh lão bệnh tử luân hồi, ta và Đông Phương cũng vậy, trên thực tế, cả đời này đã thực tốt thực tốt, ta đã không còn tiếc nuối.
Ta biết Đông Phương lớn tuổi hơn ta, y sợ là sẽ đi trước ta, nhưng ta nghĩ, như vậy cũng tốt.
Ta mới không nỡ để y cô linh linh sống quãng đời còn lại, mọi sinh ly thống khổ, mọi tử biệt bi thương, y đều không cần trải qua, y chỉ cần nắm tay ta, sau đó an tâm thong dong mà ngủ, gặp lại y ở bên cạnh đá tam sinh, là tốt rồi.
Ngày đó vẫn đến phút cuối cùng, cho dù trong lòng đã có dự cảm, nhưng lúc chân chính đến, trái tim của ta vẫn nháy mắt sụp đổ. Đông Phương đi trước, đã không còn phát ra âm thanh, nhưng ánh mắt vẫn trông mong ta, ta biết y lo lắng cho ta, vì thế ta dùng đôi tay khô gầy phủ kín gân xanh của mình ôm lấy y, như mỗi một ngày dỗ y đi vào giấc ngủ, vuốt ve lưng bối y, nói: “An tâm ngủ đi, ta sẽ chăm sóc tốt chính mình, ngươi chờ ta, chờ ta một chút, chúng ta sẽ không tách ra lâu lắm.”
Y tự cười cười, ở trong ngực ta nhắm hai mắt lại, không còn mở nữa.
Mặt sau khóc thành một đoàn.
Ta vẫn ôm y như cũ, quay đầu lại nói những người đó đều đi ra ngoài: “Đừng làm ồn y.”
Ta không cảm thấy bi thương, chúng ta đã từng trải qua những mưa gió, cũng đi qua những năm tháng bình tĩnh như nước chảy, người trong ngực ta, cả đời chúng ta đều không chia lìa, từ niên thiếu đến tuổi già, ta thật vui vẻ khi có thể yên lặng cùng y đi qua một đời, nắm tay đến một giây cuối cùng của sinh mệnh, chúng ta vẫn tương ái như cũ.
Kết tóc cùng quân, nắm tay sống quãng đời còn lại.
Đây đã là một đời tốt nhất ta có thể nghĩ đến.
Trước khi xuống mồ, ta đem bùa hộ mệnh bỏ tóc của hai chúng ta, nhẹ nhàng đặt ở tay của y. Bùa hộ mệnh này đã rất cũ kỹ, nhan sắc bạc đến thấy không rõ, Đông Phương dùng châm tuyến may lại vô số lần, cuối cùng luyến tiếc đeo trên người, liền cẩn thận đặt vào trong hộp. Trừ cái này ra, ta còn đem tất cả những đồ vật có hồi ức ấm áp của chúng ta, lần lượt bồi táng cùng y.
Không có mai táng Đông Phương ở mộ địa lịch đại giáo chủ phía sau núi, ta cố ý hạ táng y ở nơi đầu tiên chúng ta gặp mặt kiếp trước, dưới tàng cây hòe già, mà bên cạnh quan tài của y đã sớm để ra một vị trí.
Đông Phương đi rồi, cả người ta liền chán nản, mỗi ngày tỉnh lại không biết nên làm gì mới tốt, đành phải đến phòng bếp nấu cơm cho y giống như khi y còn ở đây, sau đó đi lại tập tễnh đi đến trước mộ của y, nói chuyện cùng y trong chốc lát.
Tiểu hài tử luôn dùng ánh mắt sầu lo nhìn ta, hắn nói ta đột nhiên già đi rất nhiều. Ta cũng phát giác, ta đi đứng càng ngày càng mất linh, ánh mắt cũng hoa, có đôi khi lặp đi lặp lại một câu vài lần mà không biết, nhưng trong lòng ta cũng không cảm thấy thương cảm, người đã già, rồi sẽ có một bước này.
Ta ngồi một mình ở trong hoa viên, không cần bất cứ người nào hầu hạ, chỗ này ta không cho phép bất luận người ngoài bước vào, ta cũng không cần bất luận kẻ nào ngoài Đông Phương, như vậy thực tốt, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh, đang ngủ bỗng nhiên phát hiện nửa giường bên kia trống rỗng, sẽ có một chút cô đơn.
Cho đến một ngày mưa, kỳ lạ, đây chẳng qua là một buổi sáng cực kỳ bình thường, nhưng đối với ta, lại giống như mang theo một khí vị biểu thị điều gì.
Ta nghĩ ta sắp chết.
Nhắm mắt lại, lại ngửi thấy mùi cỏ cây thơm ngát, bên tai còn có tiếng mưa nhỏ.
Giống như xuyên thấu qua màn sương mù hóa không tan.
Trong sương mù có một người.
Y mặc hồng y, nhìn ta, tươi cười ấm áp.
Ta chạy như bay về phía y.
——————————- Hoàn chính văn ———————————
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
17 chương
579 chương
29 chương
33 chương
154 chương