Khi lần đầu tiên gặp nụ cười hồn nhiên của ngươi, nghe được thanh âm mê người của ngươi, lòng của ta liền bị ngươi vững vàng bao lấy, ta muốn dùng cuộc đời của ta tới yêu ngươi!
———— Mộ Dung Hiên
Cho là xuyên qua chỉ có trong tiểu thuyết mới có, lần thứ nhất ngoài ý muốn, để cho ta tới đến một thế giới lạ lẫm, nhưng là, thế giới này, lại làm cho ta tìm được con đường chân chính thuộc về mình, thấy được chân chính mình, gặp lại ngươi, sau khi gặp được ngươi, lòng của ta liền như ngừng lại trên người của ngươi, để cho ta cảm thấy, thì ra là, cái thế giới này, không ch một màu trắng đơn điệu, thì ra là còn có nhiều màu sắc khác!
———— Nam Cung Nghiên
…
Ta, là một nữ sinh thế kỷ hai mươi mốt, cha là người giàu nhất châu Á, Tử Tinh Long, mẹ là công chúa của hoàng thất Anh quốc, Lôi Na, mà ta là con gái duy nhất của bọn họ, Tử Nghiên.
Ta từ nhỏ đã tiếp thu cha mẹ đào tạo, trở thành người nối nghiệp của gia tộc, hơn nữa ta IQ rất cao, cho nên, học cái gì cũng rất nhanh, mười hai tuổi cũng đã đạt được bằng bác sĩ, mười lăm tuổi tiếp nhận công việc công ty, mặc dù cha mẹ luôn rất quan tâm ta, nhưng là, đối với ta, ta luôn là nhìn ra ta đã trở thành cùng một dạng công cụ trong lòng bọn họ, cũng không hỏi tới tình huống thân thể của ta.
Có thể là bởi vì ta luôn đem chuyện gì cũng đặt ở trên người của mình, sau đó, lại chỉ mình ta tự giữ lại một mình một người biết. Nhưng là ta vẫn học sinh, thích thể nghiệm cuộc sống một học sinh, cho nên, khuyên ba mẹ để cho ta học xong cao trung, vì vậy tự ta mình đến trường cao trung để học.
"Này, Nghiên Nhi, làm sao cậu một mình ở chỗ này?" Tiểu Anh vỗ bả vai của ta nói.
Ta xoay người, thấy Tiểu Anh mặt cười xem ta, "Tiểu Anh, làm sao cậu ở chỗ này?"
"Bởi vì, ta hiểu biết rõ a, mỗi lần ngươi vừa có chuyện tình mất hứng gì, ngươi liền trốn ở chỗ này!" Tiểu Anh bộ dáng mặt rất hiểu xem ta.
"Tiểu Anh, ngươi tốt nhất a!" Ta nhào tới trong ngực Tiểu Anh, cảm thấy thật là ấm áp.
Bởi vì, ta trước kia tiếp xúc đều là một ít phú gia tử đệ, có rất ít bằng hữu, mà nàng chính là bạn tốt duy nhất của ta, Vạn Tiểu Anh, nàng là một cô nhi, bị cha mẹ nuôi thu dưỡng, nhưng là, cha mẹ nuôi đối với nàng cũng là lúc lạnh lúc nóng, bởi vì ta dáng dấp rất đẹp, luôn bị rất nhiều nam sinh quấn, ta lại không có biện pháp thoát khỏi bọn họ, là nàng luôn giúp ta, nàng cảm thấy ta rất đáng thương, cho nên giúp ta rất nhiều.
"Tốt lắm, bảo bối của ta, thế nào? Có phải hay không cậu có nơi nào không thoải mái, nói với mình a!" Tiểu Anh vỗ phía sau lưng ta, an ủi ta nói.
"Tiểu Anh, mình không sao!" Ta từ trong ngực Tiểu Anh ra ngoài, cười cười.
"Được rồi, nếu như cậu thật sự có lời khó khăn gì không nói được, có thể tới tìm mình!" Tiểu Anh vỗ vỗ bả vai của ta, an ủi ta.
Ta lôi kéo tay Tiểu Anh, "Tiểu Anh, cám ơn cậu hiểu mình như vậy, cậu là trên đời này của mình, bạn tốt duy nhất!"
"Đúng vậy a, ai bảo chúng ta là một đôi chị em tốt nhất trên thế giới này!" Tiểu Anh đắc ý hai tay chống eo nói.
"Tốt lắm, vì có thể cảm kích cậu, mình cho cậu biết một ít chuyện, bí mật của mình!" Ta lôi kéo tay Tiểu Anh nói.
Tiểu Anh mặt kỳ quái xem ta, ta có thể có cái bí mật gì.
Bởi vì ta không muốn người khác bởi vì thân phận của ta mà đến gần ta, cho nên, ta cố ý ẩn núp thân phận của ta, cũng hy vọng có thể qua một cao trung bình thường. Mà Tiểu Anh cũng không có ghét bỏ ta, cùng ta cùng nhau khóc cùng nhau cười.
Ta cùng Tiểu Anh đi trên đường.
Tiểu Anh nghe ta nói chuyện, nhưng là Tiểu Anh còn rất không tin tưởng thân phận của ta.
Tiểu Anh còn nghĩ để tay ở trên trán của ta, nói, "Nghiên Nhi, cậu có phải hay không phát sốt lên à?"
Ta đem tay Tiểu Anh bắt được, "Tiểu Anh, không nên như vậy á..., mình không có lừa bạn, chẳng qua là đây là thật, mình lần này, thật ra là bởi vì ba mẹ nói với mình, muốn mình trở lại Anh quốc đi đính hôn!"
"Cái gì? Đính hôn?" Tiểu Anh kinh ngạc nói.
"Ừ, cho nên, một mình mình sống ở trong đó!" Ta thương tâm nói.
"Như vậy làm sao bây giờ a!" Tiểu Anh lo lắng nói.
"Cho nên mình đang lo!" Ta bất đắc dĩ nói.
"Mình cũng không biết a, đây là chuyện của cậu mà!" Tiểu Anh cũng bất đắc dĩ nói.
"Ai, đáng thương a!" Ta thật sự muốn khóc lên.
"Mình cũng vậy không có biện pháp, đây là chuyện tình của gia cậu, cùng mình không có quan hệ!" Tiểu Anh cũng là lực bất tòng tâm*.
*Lực bất tòng tâm: thương mà không giúp được gì
Ta cùng Tiểu Anh đánh mất thần trí đi trên ngã tư.
Tiểu Anh đi một mình ở trước mặt của ta, chỉ nghe tiếng xe, Tiểu Anh lúc này mới chú ý tới mình đã đi ở trên đường phố.
"Tiểu Anh!" Ta vội vàng chạy tới đẩy Tiểu Anh ra, nhìn xe hướng ta đụng tới, chỉ thấy trước mặt bỗng tối sầm, nghe được tiếng kêu của Tiểu Anh.
Ta đang hi vọng cứ như vậy đi, như vậy mình có thể trói buộc của mình.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
500 chương
536 chương
113 chương