Chương 20 Edit & Beta: Mina Trì Yên có thể xác nhận những người kia không nghe thấy giọng anh, bởi vì nhìn khu bình luận không có người nào nhắc tới người đàn ông đột nhiên xuất hiện này. Ngược lại vừa rồi cô không cẩn thận chuyển chế độ quay video thành camera, lúc này trên màn hình chỉ có hình ảnh nhạt nhẽo, là hình ảnh tay trái của cô chống mặt bàn. Khá đẹp, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi. Bình luận bay tứ tung, đều hỏi cô bây giờ sao rồi. Trì Yên vươn tay lấy tai nghe, hít sâu một hơi mới khiến giọng cô miễn cưỡng nghe giống bình thường: "Chị không sao, chỉ là vừa rồi không cẩn thận đụng phải mép bàn thôi." Cách nửa phút, khu bình luận đổi chiều gió. Sau lưng, tay anh từ vạt dưới áo ngủ của cô thăm dò đi vào, thậm chí Trì Yên nhìn trên màn hình ánh sáng chợt lóe lên một cái, hẳn là vạt áo ngủ của cô bị vén lên cản trở ánh đèn để bàn. Bên tai Trì Yên còn vang lên tiếng "Yên Yên" lúc Khương Dịch gọi cô, ái muội, lưu luyến, dịu dàng. Trước giờ anh chưa từng gọi cô như thế. Cũng bởi vì trước nay chưa từng gọi, Trì Yên mới phát giác chân hơi nhũn ra, cô chống tay xê dịch lên phía trước, vừa động một cái, chân liền hơi tách ra, anh hơi cong đầu gối chen vào giữa hai chân cô, đồng thời cúi đầu hôn vành tai cô. Trì Yên khẽ hừ một tiếng. Bởi vì sợ phát ra âm thanh kỳ quái, cô vội vàng ném tai nghe, động tác rất nhanh, fan tiếp tục hỏi cô xảy ra chuyện gì, cô tay lanh mắt lẹ ấn nút tắt máy. Rất nhanh, ánh sáng trên màn hình máy tính biến mất không thấy gì nữa. Trì Yên rốt cuộc cũng được nói to, hơi run rẩy, mơ hồ khóc nức nở: "Khương Dịch, có phải anh uống say không?" Cô còn bị anh ôm từ phía sau, hơi nghiêng đầu, môi Khương Dịch trượt theo vành tai cô rơi xuống gò má, hơi thở của anh rất thô, mùi thuốc lá kỳ thật không quá nồng, nhưng liên tục truyền tới mùi rượu. Trì Yên cau mũi: "Em đi nấu canh giải rượu cho anh." Cô nói xong liền túm tay Khương Dịch đang trong áo của cô ra, cân nặng của hai người cách xa nhau, đợi cô cầm tay anh lôi ra ngoài, chóp mũi đã đổ không ít mồ hôi. Trì Yên thở hắt một hơi, nóng rực, buồn bực. Vừa rồi đầu cô nóng lên sau đó tắt máy ngay, nghĩ tới phải đăng status giải thích, vì vậy nhanh chóng cầm di động bắt đầu gõ chữ: ( Đột nhiên mất điện, ngày mai tiếp tục. ) Còn chưa ấn gửi đi, cô lại bị Khương Dịch từ phía sau đẩy lên phía trước nửa bước, tay run, không cẩn thận ấn xóa bỏ từ cuối cùng và dấu chấm, sau đó gửi đi. Vì vậy status này biến thành ( Đột nhiên mất điện, ngày mai tiếp ) khiến người ta khó hiểu. Trì Yên chưa phát hiện ra, di động đã bị Khương Dịch rút ra ném sang một bên, Trì Yên xoay người: "Em xuống tầng cho anh..." Đáy mắt cô phát sáng, long lanh, giọng khó chịu, nghe ra tâm tình không được tốt. Hôm nay Khương Dịch quả thực uống nhiều rượu, phải xã giao quá nhiều, vài chén rượu vốn không có cách nào ngăn cản. Hiếm khi nào anh phản ứng chậm chạp mấy giây, chờ Trì Yên muốn từ bên người anh rời đi, anh mới một phen cầm tay kéo cô vào trong ngực. "Tức giận?" Trì Yên không lên tiếng. "Không phải anh cố ý tắt đèn, chắc là bị chập điện." Trì Yên vẫn không nói lời nào. Nửa phút trôi qua, tay anh ôm cô hơi buông lỏng, Trì Yên cắn nhẹ khóe môi, đáy mắt gợn sóng, định chờ anh thật sự buông lỏng vòng tay ôm cô, tay anh bỗng tiến vào trong áo cô, cũng không lộn xộn, nhưng dán sát cơ thể lên thắt lưng cô. "Không phải bởi vì cái này..." Lúc Khương Dịch nói chuyện, Trì Yên nhận ra  yết hầu của anh lăn, rất khẽ, khiến ngữ điệu kéo dài hơi nửa, anh kề bên tai cô hỏi tiếp: "Là bởi vì Thẩm Ninh?" Cơ thể Trì Yên động đậy một cái. "Anh cho rằng em không để vào trong lòng." Dù sao lúc ra khỏi bệnh viện, Trì Yên nhìn trông rất bình thường. Trì Yên buồn bực: "Em phản ứng chậm không được sao?" Kỳ thật ban đầu không quá để vào trong lòng, nhưng rất dễ nhìn ra cô gái kia có ý với Khương Dịch, rất giống mảnh xương cá, kẹt trong cổ họng, mới tiến vào còn chưa cảm thấy gì, nhưng thời gian dài, không hiểu sao rất khó chịu. Trì Yên buồn bực gần hết cả buổi chiều. "Được, anh nói gì cũng đúng." Trì Yên điều chỉnh khuôn mặt chôn trong ngực anh, giọng ồm ồm: "Có phải anh từng thích cô ấy không?" "Anh nói anh thích cô ta bao giờ?" Người này thật buồn cười, thích ai còn có thể nói với cô sao? Trì Yên: "Tự em nhìn ra." Khương Dịch bị cô làm cho buồn cười, xùy khẽ, rất khẽ, rất nhạt. "Vậy sao buổi trưa anh nói anh đi thăm mẹ?" "Nếu không, nói đi theo giúp vợ sao?" "..." "Không công khai là tự em nói." Khương Dịch ngưng một giây: "Trong phòng chỉ có hai người bọn em, vợ anh lại không thể là Trì Nhiên..." Khi ấy anh lười phải tốn tâm tư ứng phó với Thẩm Ninh, cũng biết Trì Yên không muốn người khác biết mối quan hệ của bọn họ, dứt khoát thuận theo lời Thẩm Ninh nói tiếp. Khương Dịch không suy nghĩ sâu xa, kết quả không nghĩ tới sẽ khiến Trì Yên hiểu lầm. "Anh thật sự chưa từng thích cô ta." Khương Dịch cúi đầu ghé bên tai cô nhẹ nhàng hôn, từ vành tai đến gò má rồi đến khóe môi, lúc nói chuyện có hơi thở ấm áp phả vào bên miệng cô: "Anh chỉ thích em." Tay Trì Yên rủ xuống bên người bỗng chốc siết chặt, đồ ngủ bị cô cuộn tròn tạo thành vết nhăn sâu. Cô hô hấp lúc nhẹ lúc nặng, không biết bởi vì anh hôn, hay bởi vì anh nói câu này, máu trong cơ thể dâng trào, cô lấy mắt thường cũng thấy rõ tốc độ toàn thân khô nóng dần lên. "...Có phải anh uống nhiều không?" Cô cảm thấy, lúc Khương Dịch tỉnh táo sẽ không nói những lời như này. Quả nhiên, anh khẽ hỏi: "Cái gì?" Lời không rõ, mang theo vài phần giọng mũi. "Em cho anh..." Trì Yên "Lấy canh giải rượu" lần thứ ba chết non, cô bị Khương Dịch ấn bả vai đẩy ngã xuống giường, Trì Yên sặc một ngụm khí, còn chưa kịp kêu ra tiếng, nụ hôn của anh đã rơi xuống. Nhiệt độ trên mặt cô rất nóng, anh khẽ "Ừ" một tiếng, trong giọng nói hiện rõ sự vui vẻ: "Em cho anh." Anh dễ dàng xuyên tạc lời cô nói. Trì Yên muốn phản bác đó không phải là ý của cô, nhưng Khương Dịch không cho cô cơ hội này, cúi đầu gặm cắn nhẹ xương quai xanh của cô, Trì Yên hít vào một hơi, cơ thể mềm nhũn, lập tức một chữ cũng không nói nên lời. Ngón tay Khương Dịch mát lạnh, từ cổ áo cô tiến vào, không nhanh không chậm trượt xuống: "Không mặc?" Nói nhảm, ai tắm xong còn mặc nội y. Trì Yên lười phải trả lời anh vấn đề này, nóng ran khó chịu, đè lên tay Khương Dịch đang trượt đến ngực cô: "Anh đừng động tay động chân, em nóng." "Anh cởi giúp em." "..." Trì Yên khóc không ra nước mắt: "Anh không chạm vào em, em sẽ không nóng." Khương Dịch không nghe lọt câu cô nói, tay trượt dọc eo cô, phối hợp cởi dây lưng bộ đồ ngủ của Trì Yên. Chất liệu vải mềm, mỏng; rất nhanh rũ xuống bên người cô. Trì Yên vô thức muốn che ngực, còn chưa kịp nâng tay đã bị Khương Dịch giữ chặt trên đỉnh đầu, đáy mắt Khương Dịch đen như mực càng thêm nồng đậm, giọng dịu dàng, thêm vài phần dụ dỗ: "Yên Yên, cho anh được không?" Trì Yên nhắm hai mắt, cô thật sự căng thẳng. Cô có thể khẳng định, nếu bây giờ cô nói "Không được", Khương Dịch sẽ lập tức từ trên người cô đứng dậy, nhưng hai từ kia quanh quẩn trong miệng cô, vô luận thế nào cũng nói không nên lời. Trì Yên không phải đứa trẻ ba tuổi, cũng không thể nào không hiểu tâm tư của bản thân. Đầu nóng lên gần một phút, cô mới thủ thỉ nói câu: "Anh đi tắm rửa trước đi..." "Giúp em hạ nhiệt trước." Ngón tay Khương Dịch một đường châm ngòi thổi lửa, lòng ngón tay vuốt ve trên eo cô, trí nhớ của anh vẫn tốt, còn nhớ rõ điểm mẫn cảm trên người cô. Bởi vì tính chất nghề nghiệp, anh chuẩn xác khiến Trì Yên sợ hãi, tia lý trí cuối cùng của Trì Yên bay tán loạn, đánh tan không còn sót lại chút gì. Cô nghiêng đầu, một tay khác không bị Khương Dịch giữ, vì sợ bản thân phát ra âm thanh quá lớn nên chỉ có thể cắn ngón trỏ ngậm trong miệng. Khương Dịch nâng mắt, ánh mắt rơi trên mặt cô, động tác cũng theo đó ngừng trong nháy mắt. Dù ánh sáng tối mờ, anh vẫn thấy mặt Trì Yên ửng đỏ, đáy mắt có giọt nước mắt trong suốt, dáng vẻ cắn ngón tay như câu hồn đoạt phách người khác.