Chương 19 Edit & Beta: Mina Hơn 12 giờ trưa, hai người đến bệnh viện. Bởi vì đến vào giờ ăn trưa, trong hành lang bệnh viện thoang thoảng mùi thức ăn làm cho mùi nước Javel nhạt bớt, hoàn toàn trong mức độ cô có thể chịu đựng. Trì Yên vừa gọi điện thoại hỏi Trì Nhiên phòng bệnh cụ thể ở đâu, vừa bước nhanh đi vào trong. Thị lực của cô không tính là tốt, lúc ngẩng đầu nhìn số phòng bệnh phải hơi nheo mắt mới có thể thấy rõ. Đi lòng vòng trong hành lang tìm phòng một hồi lâu, Trì Yên rốt cuộc tìm thấy số phòng bệnh Trì Nhiên nói. Cô cúp điện thoại, sau đó quay đầu, mắt nhìn Khương Dịch. Biểu cảm trên gương mặt anh rất ít, mặt mày lạnh lùng, dáng vẻ việc không liên quan đến mình, dường như người mới bị cắt ngang việc tốt không phải là anh. Mặt Trì Yên còn hơi đỏ, ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống dưới, đến phần thắt lưng của anh mới phản ứng lại, bỗng dưng rời tầm mắt. Ngước mắt lên đụng vào ánh mắt thâm trầm của anh, Trì Yên lúng túng sờ sờ mũi, quay mặt đi gõ cửa. Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, chưa đến mười mấy giây sau, Trì Nhiên mở cửa từ bên trong ra, lộ ra gương mặt thiếu niên tuấn tú có chút khổ sở cười ha ha. "Chị gái tốt, chị đến rồi..." Trì Nhiên đi lên kéo tay cô, đôi mày rậm và đôi mắt to như muốn nhăn cùng một chỗ, nhìn rất đáng thương: "Em cũng..." Cậu đang nói đột nhiên dừng lại, sau đó ánh mắt chếch đi, phát hiện bên cạnh Trì Yên, người đàn ông đang tựa vào vách tường trên hành lang. Người kia cũng không tránh ánh mắt hơi ngạc nhiên cùng đánh giá của cậu, mày khẽ cau, hơi cong môi, thờ ơ cười như có như không. Trì Nhiên dễ dàng nhận ra đối phương không hài lòng về cậu. "Chị, vị này là..." Mấy hôm trước, cậu từng nghe đến đại danh của "Khương Dịch". Trì Yên thuận miệng trả lời Trì Nhiên: "Anh rể em." Lời vừa dứt, chính bản thân cô cũng phải sững sờ. Trì Nhiên mở miệng trong nhất thời không khép lại được, duỗi ngón tay chỉ cô, lại chỉ chỉ Khương Dịch: "Anh chính là Khương..." "A, chị véo em làm gì?" Trì Yên buông lỏng tay: "Khương cái gì mà Khương, sau này gọi Anh rể." "...Hừ." Trì Nhiên buồn bực, ánh mắt đảo một vòng trên người bọn họ, đến khi Trì Yên mở miệng hỏi cậu xảy ra chuyện gì, Trì Nhiên mới nhớ ra mà mở rộng cửa để họ đi vào. Bên trong chỉ có một giường bệnh, có một cô bé đang nằm trên giường. Là cô bé đúng nghĩa, nhìn qua khoảng bảy tám tuổi, không cao, gương mặt chưa phát triển hoàn toàn, vẫn còn vẻ sạch sẽ và non nớt có từ khi vừa mới sinh ra. Ánh mắt Khương Dịch rơi trên người đang ngủ trên giường bệnh, đôi mắt hơi híp lại. Trì Nhiên rất nhanh giải thích qua sự việc một lần. Đơn giản chính là tai nạn giao thông, bên sai lầm nhiều hơn là Trì Nhiên, kỳ thật cô bé kia không làm gì sai cả, tuy nhiên nhìn qua được nuông chiều từ bé, bỗng nhiên bị đụng phải, người lớn trong nhà cô bé rất bất mãn, nháo bảo Trì Nhiên gọi người nhà đến. Dù sao Trì Nhiên cũng đang độ tuổi như vậy, xúc động rùm beng lên với người lớn trong nhà cô bé, kết quả có thể nghĩ... Đối phương không hài lòng, tuyên bố muốn tìm luật sư, gọi cảnh sát đến. Đầu Trì Nhiên như muốn nổ tung, lại không dám nói cho những người khác trong nhà, chỉ có thể gọi điện thoại nhờ Trì Yên giúp đỡ. "Chị... Chị nói bây giờ phải làm sao?" Trì Yên hơi đau đầu, bởi vì sợ đánh thức cô bé kia, cô đè thấp giọng: "Xác định cô bé này không có việc gì lớn?" "Kiểm tra sức khoẻ toàn thân một lần, chỉ hơi xước da, nếu không đâu thể ngủ ngon như thế..." Trì Yên vỗ ót cậu: "Người nhà cô bé đâu?" Trì Nhiên ấp a ấp úng: "Hình như đi tìm luật sư..." Trì Yên: "..." Cô thật muốn vỗ Trì Nhiên ngã xuống nền nhà. Còn chưa nghĩ ra phải xử lý như nào, đã có người đẩy cửa đi vào: "Người nhà cậu..." Một giọng nữ cùng tiếng mở cửa "Két" truyền đến, người kia có vẻ bị sự xuất hiện của hai người trong phòng bệnh mà kinh hãi, cách mấy giây mới mở miệng. Nhưng lần này không mở miệng nói nốt nửa câu sau, mà là một cái tên, mang hơn nửa kinh ngạc, hơn nửa mừng rỡ: "Khương Dịch?" Giọng hơi run, rõ ràng đang hết sức kiềm chế gì đó. Trì Yên phản xạ có điều kiện nhìn về phía cửa. Người đến là một cô gái trẻ tuổi, gương mặt và cách trang điểm đều tinh xảo, một thân quần áo đắt tiền đoán chừng có thể mua được chiếc xe ô tô của cô. Trong vài giây ngắn ngủi, đáy mắt người kia dâng lên một tầng ánh sáng, cả người trong nháy mắt hiện lên một loại điềm đạm, đáng yêu, yếu đuối. Cô ta rõ ràng quen biết Khương Dịch nhiều năm. Từ lúc cô ta gọi Khương Dịch, trong giọng nói có thể nghe ra. Trì Nhiên đứng một bên không dám gây thêm phiền phức, hít thở cũng không dám phát ra tiếng quá lớn, sợ khiến Trì Yên tức giận. Trì Yên nhéo nhéo ngón tay, phản ứng chậm chạp vài giây, sau đó mới nhìn Khương Dịch, cùng lúc đó, cô gái kia tiếp tục mở miệng: "Trở về khi nào?" Khương Dịch mắt nhìn Trì Yên: "Mấy ngày trước." Có lẽ cô gái kia trong nhất thời quá kích động, vẫn chưa phát giác điểm khác thường giữa hai người bọn cô, cô ta hơi mím môi gấp gáp hỏi tiếp: "Buổi tối có bận không?" Chậc. Trì Yên nhìn đi chỗ khác, ánh mắt rơi trên người cô gái đứng trước cửa lần nữa. Không thể phủ nhận, cô gái này rất đẹp. Bất luận tướng mạo hay khí chất, đôi mắt rủ xuống, một cái nháy mắt, rung động lòng người. Trì Yên không hiểu sao cảm thấy có chút bực bội. Phụ nữ thật sự là sinh vật thần kỳ, giác quan thứ sáu chuẩn xác khiến người ta giận sôi người. Giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết: Hai người kia, nhất định có mối quan hệ. Biểu cảm trên mặt Trì Yên nhạt dần, Trì Nhiên duỗi tay kéo vạt áo cô, cô cũng không để ý, ánh mắt hơi hoảng hốt thu trở về, không nhìn Khương Dịch nữa, cũng không nhìn cô gái xinh đẹp kia. Khương Dịch trả lời rất rõ ràng: "Không rảnh." Người kia cũng không nổi giận: "Hôm nay anh tới tìm dì Thẩm sao?" Thẩm Văn Hinh làm việc ở bệnh viện này, khó trách người này ngay từ đầu không liên hệ cô cùng Khương Dịch với nhau. Khương Dịch nhìn Trì Yên chớp mắt một cái, thuận theo trả lời cô ta: "Đúng vậy." Người kia dường như thở phào nhẹ nhõm, cười rồi đi lên phía trước vài bước, cô gái này có lẽ đã hoàn toàn xem chị em Trì Yên như không khí, trong lòng và ánh mắt đều chỉ có người đàn ông trước mặt này, cúi người sờ sờ mái tóc cô bé nằm trên giường: "Sao anh biết Trăn Trăn nằm phòng này?" Nghe ý của cô ta, cô bé nằm trên giường gọi là "Trăn Trăn". Khương Dịch mặt không biến sắc liếc mắt nhìn Trì Yên luôn yên tĩnh. Cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, mắt nhìn phía trước, bạnh môi, nhìn qua đúng dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi. Anh thấy rất thuận mắt, nhấc tay che đôi môi hơi cong lên, "Ừ" một tiếng: "Nghe bạn nói." Rất rõ ràng, "Bạn" của anh, hiện tại chỉ Trì Yên. Trì Yên nâng mi mắt, đúng lúc nhìn thấy Khương Dịch giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Trăn Trăn không sao chứ?" "Không có việc gì lớn..." Cô gái kia mắt nhìn Trì Nhiên, thuận tiện liếc mắt nhìn Trì Yên, căn bản không để hai người vào mắt: "Được rồi, hôm nay tâm trạng của tôi tốt, không so đo với hai người." Cô ta nói rồi giơ giơ di động lên: "Vốn đã tìm được luật sư, tuy nhiên, bây giờ cũng không có ý định lãng phí thời gian, cậu nói xin lỗi, tôi sẽ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì." Trì Nhiên: "Chị..." "Xin lỗi." Việc này vốn Trì Nhiên sai trước, nói lời xin lỗi cũng không tính là yêu cầu quá đáng. Huống chi Trì Yên không muốn nhìn nữa, Khương Dịch cùng với cô gái này mắt đi mày lại, trong cổ họng cô như bị người nào đó nhét một viên đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Hiện đang bốc khói nóng. Trì Nhiên không lên tiếng. Người trước mặt này vốn không phải loại đèn dầu cạn, lúc này nhìn rất dịu dàng, thấu tình đạt lý, vừa rồi lúc chỉ có hai người bọn họ, uy hiếp cậu không chỉ một hai lần.