Đối với Trần Phàm mà nói, phần hồi báo này của Tần An thật sự quá lớn, lớn tới mức làm hắn phải khiếp sợ.   Đây là điều mà trước đó hắn thật không ngờ.   Nhân tình tuy lớn, nhưng Trần Phàm không hề cự tuyệt, mà lựa chọn thản nhiên thừa nhận.   Duy nhất làm cho Trần Phàm rối rắm chính là việc đàm đương chức chủ tịch.   Bất cứ người nào cũng không phải vạn năng, Trần Phàm cũng là như thế.   Đối với lĩnh vực kinh tế, Trần Phàm cũng không phải quá hiểu biết, mà căn cứ theo lời của Tần An cùng phán đoán của hắn, hắn nhất định phải đảm nhiệm chức chủ tịch của công ty, đây không thể nghi ngờ làm cho hắn cực kỳ mâu thuẫn.   Ngay khi Trần Phàm đang bước đi trong sân trường, suy tư nên làm sao xử lý chuyện này, di động của hắn vang lên, là một cuộc điện báo xa lạ.   Mang theo vài phần nghi hoặc, Trần Phàm nhận nghe điện thoại, bên trong truyền ra một thanh âm cũng không tính là xa lạ:   - Trần tiên sinh, chào ngài, tôi là Roman.   Nghe được thanh âm của Roman, trong lòng Trần Phàm vừa động, quả thật vừa nghĩ tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.   - Chào ông, Roman tiên sinh.   Trần Phàm cười trả lời.   - Trần tiên sinh, kế hoạch đầu tư của tập đoàn Kemer Er ở đại lục đã khởi động, tiểu thư muốn tôi liên hệ anh, hiệp đàm thương nghị.   Bên kia điện thoại, Roman nói xong, lại nhớ lại lời dặn của Dai Fu - mọi thứ đầu tư, trước hết ưu tiên Trần Phàm.   Tuy rằng Roman cực kỳ để ý tới lời dặn của Dai Fu, nhưng hạng mục đầu tư lớn đến như vậy, không phải do hắn định đoạt, thậm chí ngay cả người thừa kế gia tộc Kemer Er nói chuyện cũng không tính, mà là cần phải mời dự họp hội nghị gia tộc, cùng hội nghị tập đoàn để nghiên cứu.   Mà ngay từ đầu khi Dai Fu đưa ra lời đề nghị này, đương trường liền bị phủ quyết, ngay cả ông nội của Dai Fu bên trong, cơ hồ toàn bộ thành viên trung tâm của gia tộc Kemer Er đều lựa chọn phản đối.   Nhưng Dai Fu chỉ dùng một câu nói đầu tiên liền thuyết phục bọn hắn.   Ân, chỉ một câu.   - Hắn là người của Yên Kinh Trần giạ, hơn nữa là một chắt trai được người cầm quyền của Trần gia xem trọng nhất.   Những lời này làm cho toàn bộ những người phản đối đều phải ngậm miệng lại.   - Tốt.   Trần Phàm cũng biết tập đoàn Kemer Er đầu tư ở đại lục, đều không phải là việc nhỏ, vì thế quyết định gặp mặt cùng Roman, hảo hảo hiệp đàm một chút:   - Ông đang ở đâu, tôi đi tìm ông.   - Tôi đang ở trước cửa trường đại học của anh, anh chỉ cần đi ra liền có thể thấy tôi.   Roman hồi đáp.   Nghe được Roman trả lời, Trần Phàm không khỏi cảm thán Roman là một nhân vật không thể xem thường, rất nhiều phương diện tỉ mỉ thật không chê vào đâu được.   - Hai mươi phút sau gặp lại.   Trần Phàm nói xong trực tiếp cúp điện thoại.   Hai mươi phút sau, Trần Phàm đi tới cửa trường học, rõ ràng nhìn thấy một chiếc Linlcon dừng ngay bên cạnh cửa trường.   Mà nhìn thấy Trần Phàm đi ra khỏi trường, Roman đang ngồi băng sau xe vội vàng bước xuống xe nghênh đón:   - Trần tiên sinh, thật cao hứng lại được nhìn thấy anh, tôi đại biểu cho Dai Fu tiểu thư cùng gia tộc Kemer Er thăm hỏi anh.   - Cảm ơn.   Trần Phàm cười cười:   - Tôi tin tưởng, lấy năng lực của Roman tiên sinh, dùng không được bao lâu, nhất định sẽ bước chân vào trung tâm quyền lực gia tộc Kemer Er.   Lúc này Roman chỉ khiêm tốn cười cười, vẫn chưa phát biểu ý kiến, mà đối Trần Phàm làm ra tư thế như mời.   Trần Phàm cười bước vào Linlcon.   Tiến vào xe, Roman nhanh chóng lấy trong tủ rượu nhỏ trong xe một chai Laíĩre rượu vang, tự mình mở ra rót hail y, sau đó mỉm cười giơ ly rượu, nói:   - Trần tiên sinh, để ăn mừng lại một lần gặp mặt của chúng ta, cạn ly.   Đối mặt Roman luôn cần thận giữ lễ tiết, Trần Phàm mặc dù biết Roman hơn phân nửa nể tình mặt mũi của Dai Fu mà khách khí đối với mình như thế, nhưng thật rất khó sinh ra phản cảm, vì thế cười nâng ly chạm vào cốc của Roman.   Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, Roman đặt ly rượu xuống, xuất ra tài liệu đã chuẩn bị sẵn đưa cho Trần Phàm:   - Trần tiên sinh, đây là toàn bộ kể hoạch đầu tư lần này của tập đoàn Kemer Er tại đại lục, thỉnh anh xem qua.   Nhìn mấy ừăm trang nội dung đầu tư, Trần Phàm dở khóc dở cười, nghĩ nghĩ, nói:   - Như vậy đi, Roman tiên sinh, cho tôi thời gian ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ tìm ông hiệp đàm thủ tục cụ thể, như thế nào?   - Đương nhiên không thành vấn đề.   Roman thật rõ ràng đáp ứng.   Ngay khi Trần Phàm cùng Roman gặp mặt, ngay trong tòa biệt thự trung ương quận Golf, toàn bộ đại lão Hồng Trúc bang đều tụ tập một chỗ.   Hoàng Phủ Hồng Trúc trong bộ áo đen vẫn ngồi vị trí đầu tiên tại bàn hội nghị, khác với dĩ vãng chính là nàng cũng không đặt thanh chủy thủ tùy thân trên bàn hội nghị, đồng thời bên cạnh nàng còn ngồi một người trung niên rất ít tham gia hội nghị trong bang hội.   Dương Viễn.   Người phụ trách tập đoàn Thiên vấn, người chủ ừì của cải bạch đạo của Hồng Trúc bang.   Trong phòng hội nghị, Hà Lão Lục một tay cầm tẩu thuốc, vẻ mặt âm trầm hút, mà mặt khác một ít người từng thuộc trung lập phái, đại lão hiện tại đang ủng hộ Hà Lão Lục đều biểu tình vẻ mặt khó coi, ánh mắt nhìn phía Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng hơi bất mãn.   Nhận thấy được vẻ bất mãn trong con ngươi những người đó, đôi chân mày Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi nhướng lên.   Từ sau khi biết được âm mưa phản loạn của Hà Lão Lục, Hoàng Phủ Hồng Trúc thầm vận dụng không ít thủ đoạn mượn sức thành viên trung lập phái, nhưng hiệu quả không được lý tưởng, nhất là khi Hoàng Phủ Hồng Trúc lựa chọn đứng bên Trần Phàm trong mối xung đột giữa hắn và Sơn Khẩu Tổ, thái độ của phái trung lập đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc đã biến hóa rất lớn.   Thời gian trước kia, tuy rằng trung lập phái ủng hộ Hà Lão Lục, nhưng cũng sẽ không biểu hiện bất mãn đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc, ít nhất là ở mặt ngoài.   Nhưng từ sau sự kiện Sơn Khẩu Tổ, những đại lão của trung lập phái dần dần đem nỗi bất mãn đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc biểu hiện trên mặt.   Đối với việc này, Hoàng Phủ Hồng Trúc rất rõ ràng là do Hà Lão Lục nương theo chuyện của Sơn Khẩu Tổ, đã mơ hồ đem trung lập phái năm bè bảy mảng buộc lại thành một chỗ, hình thức đối với nàng cực kỳ bất lợi.   - Chư vị, hôm nay tôi đem mọi người tập trung tại đây, là có một việc muốn nói cho chư vị, đồng thời nghe ý kiến chư vị một chút.   Nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, Hoàng Phủ Hồng Trúc điều chỉnh tư thể ngồi một chút, hai tay đè lên bàn hội nghị, thân mình thoáng nghiêng về trước, gằn từng chữ.   - Hoàng Phủ tiểu thư, theo như tôi nghĩ, hội nghị này lẽ ra sớm phải mở rồi.   - Đúng vậy, từ sau khi chúng ta đắc tội Sơn Khẩu Tồ, bị mất vụ buôn lậu xe hơi không nói, Sơn Khẩu Tổ đối với chúng ta thực hiện trả thù, buôn lậu sinh ý của chúng ta đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.   - Không phải ảnh hưởng nghiêm trọng, mà là bị đả kích trí mạng.   - Đúng vậy, mấy ngày gần đây, mấy con thuyền buôn lậu của chúng ta toàn bộ bị Sơn Khẩu Tổ tập kích, hàng hóa bị cướp không nói, thành viên thủ hạ thương vong thảm trọng.   - Không riêng như thế, sòng bạc ngầm của chúng ta đã bị phá phách, người đến từ Sơn Khẩu Tổ, trong vòng một tuần đã hao hụt hơn một ngàn vạn.   - Nếu Hoàng Phủ tiểu thư mời dự họp hội nghị hôm nay, như vậy hãy cấp cho chúng ta một sự công đạo.   Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa dứt lời, những đại lão ủng hộ Hà Lão Lục sôi nổi tỏ vẻ bất mãn, buộc Hoàng Phủ Hồng Trúc cấp ra một công đạo, mà vẻ mặt Hà Lão Lục hờ hững hút thuốc, bộ dáng tư thế Lã Vọng buông cần câu, thờ ơ lạnh nhạt.   Khi Hà Lão Lục chứng kiến những đại lão ủng hộ Hoàng Phủ Hồng Trúc nghe được lời của những đại lão trung lập phái châm chích Hoàng Phủ Hồng Trúc đều biến hóa sắc mặt thì khóe miệng của hắn lộ ra dáng tươi cười không dễ dàng phát giác.   Đối mặt những nghi ngờ của các đại lão cùng vẻ biến sắc của thủ hạ dòng chính của mình, đôi mày Hoàng Phủ Hồng Trúc cau chặt lại, nàng nhẹ nhàng gõ lên bàn hội nghị.   Thanh âm trầm thấp vang lên, tất cả mọi người dừng lời, đem ánh mắt tập trung lên người Hoàng Phủ Hồng Trúc.   - Chư vị, tôi biết, nguyên nhân bởi vi chúng ta đắc tội Sơn Khẩu Tổ, gần đây chúng ta đã gặp phải một ít tổn thất. Bất quá tổn thất còn nằm trong phạm vi thừa nhận của chúng ta. Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm giọng nói.   Nhưng không đợi Hoàng Phủ Hồng Trúc chưa nói hết lời, một nam nhân trung niên hói đầu ngồi bên cạnh Hà Lão Lục đã bất mãn nói:   - Hoàng Phủ tiểu thư, cái gì gọi là còn nằm trong phạm vi thừa nhận của chúng ta? Phải biết rằng, chúng ta tổn thất mấy ngàn vạn, đó đều là tiền mà chúng ta đổi mạng mới có, hơn nữa chuyện Sơn Khẩu Tổ nếu không nghĩ đối sách, thiệt thời tổn hại của chúng ta sẽ càng tiếp tục nữa...   - Ngốc Lão Thất, chờ tôi nói cho hết lời, được chứ?   Mắt thấy trung niên nhân có ngoại hiệu Ngốc Lão Thất nói chuyện, Hoàng Phủ Hồng Trúc mở miệng lần nữa, giọng nói băng sương, ánh mắt âm sâm đến cực điểm.   Đón nhận ánh mắt âm trầm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Ngốc Lão Thất theo bản năng nhớ lại tình cảnh lần trước Hoàng Phủ Hồng Trúc diệt trừ phản đồ đầy thủ đoạn hung ác, trong lòng chợt giật mình, không dám tiếp tục nói thêm lời nào.   Không riêng gì Ngốc Lão Thất, còn lại mấy đại lão cũng như thế.   - Sơn Khẩu Tổ có Nhẫn Đường, chúng ta có Ám Đường. Sinh ý buôn lậu ở trên biền bị Sơn Khẩu Tổ phá hư, tôi đã phân phó Cô Phi đi xử lý.   vẻ mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc âm ữầm, nói:   - Tôi tin tưởng, lấy năng lực đám người Cô Phi, xử lý tốt chuyện này hẳn là không thành vấn đề.   - Về phần sòng bạc bị đá tràng, tôi đã từ bên Ma Cao mời Đổ Vương mượn tới hai gã đổ thuật cao thủ, đủ để đối phó Thiên Thủ của Sơn Khẩu Tổ.   Hoàng Phủ Hồng Trúc tiếp tục nói:   - Chờ sau khi buộc bọn hắn nhổ ra tiền lời, tôi sẽ tiễn bọn hắn xuống sông Hoàng Phổ nuôi cá.   Tiễn bọn hắn xuống sông Hoàng Phổ nuôi cá.   Khi Hoàng Phủ Hồng Trúc nói ra những lời này, sát khí trùng điệp, ánh mắt khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy.   Ngoại trừ Hà Lão Lục, cơ hồ toàn bộ các đại lão phái trung lập đều rùng mình.   - Hoàng Phủ nha đầu, Ám Đường là do một tay vấn Thiên đại ca xây dựng, là đòn sát thủ của Hồng Trúc bang chúng ta. Tôi thừa nhận thực lực của Ám Đường không kém Nhẫn Đường của Sơn Khẩu Tổ, nhưng muốn cho song phương chiến đấu trên biển, tối đã cũng đánh thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám ừăm. Hơn nữa thế lực Sơn Khẩu Tổ rõ ràng mạnh hơn chúng ta, cứ tiêu hao kiểu như thế, cuối cùng không chịu nổi sẽ là chúng ta.   Mắt thấy những người khác không dám nói lời nào, Hà Lão Lục mở miệng đánh vỡ trầm mặc, hơn nữa xưng hô Hoàng Phủ Hồng Trúc là Hoàng Phủ nha đầu, tựa hồ muốn dùng phương thức này hướng người ủng hộ hắn chứng mình điều gì.   - Tiếp theo, về chuyện của sòng bạc, tôi không tán thành giết chết Thiên Thủ của Sơn Kháu Tổ, đó tương đương phá hủy quy củ của sòng bạc, sẽ làm cho những hắc bang khác chê cười chúng ta.   Nói xong, Hà Lão Lục lại đưa ra cái nhìn về chuyện sòng bạc.   Có lẽ kiêng kỵ Hoàng Phủ Hồng Trúc sẽ bão nổi, có lẽ muốn nhìn xem Hoàng Phủ Hồng Trúc làm sao ứng phó dáng vẻ bệ vệ của Hà Lão Lục, những người khác nghe Hà Lão Lục nói xong cũng không mở miệng, mà vẻ mặt chờ mong nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc.   Trong lúc nhất thời, phòng họp lâm vào sự yên lặng giống như cõi chết, không khí ưở nên dị thường quỷ dị.   Ánh mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt híp lại chỉ còn một khe hở.   Sát khí, chợt lóe lên!