Xa xa Trương Thiên Thiên mặc một chiếc áo màu tím đậm, bên trong là chiếc áo sơ mi bó sát màu đỏ hoa hồng, cổ áo rộng lộ ra da thịt tuyết trắng cùng đôi xương quai xanh khêu gợi, hấp dẫn ánh mẳt người.   Có lẽ nguyên nhân do thời tiết quá lạnh, nàng cũng không mặc váy ngắn, mà mặc một chiếc quần da bó sát người, quần da thể hiện đôi đùi thẳng tắp thật tinh tế, độ cong của bờ mông cũng nổi bật hơn khi mặc váy, vô cùng mê người, dưới chân là một đôi giày ủng cao, càng làm đôi chân củã nàng thêm thơn dài.   Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài xõa trên đầu vai Trương Thiên Thiên theo gió phiêu lãng, dưới ánh mặt tròi lại có vẻ phiêu dật nói không nên lời, nàng ôm một quyển sách, đứng nơi đó lẳng lặng nhìn Trần Phàm.   Hình ảnh dừng ở một khắc này, giờ khắc này Trương Thiên Thiên thật làm lòng người phải say sưa.   Trong một tuần qua, Trương Thiên Thiên chưa từng chủ động đi tìm Trần Phàm, điều này làm Trần Phàm theo bản năng cho rằng nàng biết khó mà lui, nhưng giờ khắc này nhìn thấy vẻ hưng phán toát ra từ trong con ngươi gọi hồn kia, Trần Phàm hiểu được suy đoán của mình chỉ sợ đã sai lầm.   Đối với việc đột nhiên gặp mặt này, Trần Phàm cũng không có lựa chọn tránh né, mà lập tức bước tới nghênh tiếp.   - Tôi nhớ anh còn buổi học, sao không đi?   Thấy Trần Phàm chào đón, Trương Thiên Thiên cười hỏi, dáng tươi cười thật tự nhiên, không hề có chút cảm giác gượng ép, trong lúc nói chuyện ánh mắt cũng không trốn tránh, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.   Đối mặt với vẻ bình tĩnh của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm nhiều ít cảm thấy có chút kinh ngạc, đồng thời nghe câu hỏi của nàng hắn nhiều ít cũng hiểu được, Trương Thiên Thiên quà thật không chịu buông tha, ít nhất nàng một mực chú ý chính mình.   - Hiệu trưởng tìm tôi nói một ít chuyện.   Trần Phàm không giấu diễm, mà thẳng thắn nói.   - Nha.   Trương Thiên Thiên nhẹ nhàng nga một tiếng, theo sau con mắt chuyển động, làm như nhớ ra điều gì đó:   - Đúng rồi, ngày hôm qua các tạp chí lớn đưa tin bốn trường đại học nổi tiếng của Anh quốc gởi thư mời muốn cùng trường chúng ta tiến hành giao lưu họp tác, nói vậy hiệu trường tìm anh là vì chuyện này đi? Mặt khác nếu như tôi không đoán sai, chuyện này hẳn là anh ra mặt giúp đỡ.   - Ấn.   Đối với việc Trương Thiên Thiên có thể đoán đượcđiểmnày, TrầnPhàm   Cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Trương Thiên Thiên biết quan hệ giữa hắn và Dai Fu không đơn giản.   Dứt lời, Trần Phàm có lẽ phát hiện thái độ của mình thậtsự hơi lãnh đạm,nhịn   Không được hỏi:   - Vì sao cô cũng không đi học?   - BỊ cảm, có chút sốt, định đi chích thuốc.   Trương Thiên Thiên cười nói.   Nghe Trương Thiên Thiên nói thế, Trần Phàm mới nhận thấy được thanh âm của nàng quà thật có chút khàn khàn.   - Gần đây thời tiết biến đổi thất thường, nên mặc thêm áo.   Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói.   - Ấn.   Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong con ngươi Trương Thiên Thiên phát ra ánh sáng khác thường, khóe miệng cũng hiện lên dáng tươi cười khó thể che giấu, cười thật sáng lạn:   - Tốt lắm, tôi không làm chậm trễ thời gian của anh, anh đi tìm hiệu trường đi.   Mặc dù có chút nghi hoặc với thái độ chuyển biến của Trương Thiên Thiên, nhưng Trần Phàm cũng không nghĩ nhiều, mà gật đầu cáo từ.   Đưa mắt nhìn Trần Phàm ròi đi, Trương Thiên Thiên nắm chặt tay, trong lòng âm thầm tự nói với mình: Thiên Thiên, cố lên, mình nhất định có thể.   Đối với ý nghĩ trong lòng Trương Thiên Thiên, Trần Phàm tự nhiên không thể nào biết được, mười phút sau hắn đã đi tới văn phòng của Tần An.   Trong văn phòng, Tần An cũng không giống như ngày thường ngồi trước bàn, mà là đang đóng cạnh cửa sổ, nhìn ra vườn trường, suy nghĩ xuất thần, thế cho nên sau khi Trần Phàm tiến vào hắn cũng không có phát hiện.   - Tần hiệu trưởng.   Vì thế Trần Phàm đành phải mở miệng gọi Tần An.   Đột nhiên nghe được thanh âm của Trần Phàm, Tần An lập tức từ trong ữầm tư lấy lại tinh thần, quay đầu vẻ mặt xin lỗi cười nói:   - Thật có lỗi, tiểu Phàm, vừa rồi đang suy nghĩ công việc, ngay việc cậu vào cửa cũng không biết.   - Không có việc gì.   Trần Phàm chỉ cười cười tỏ ý không sao cả, theo sau hỏi:   - Tần hiệu trưởng, ông tìm tôi có chuyện gì không?   - Là như vậy.   Tần An cân nhắc một chút, nói:   - Tiểu Phàm, tôi có một đề nghị.   - Đề nghị gì?   Thần tình Trần Phàm nghi hoặc.   Tần An trầm ngâm một phen, nói:   - Theo tin tức tôi được biết, tập đoàn Kemer tiến vào thị trường quốc nội, cũng trong vòng vài ngày tới. Vì nghênh đón tập đoàn Kemer tiến vào, các tỉnh trong đại lục đều rất xem trọng, nhất là vùng tam giác châu Trường Giang, lãnh đạo kinh tế chủ quản các nơi sẽ cùng nhau tề tụ tại Đông Hải vào ngày mốt, nghiên cứu kế hoạch cụ thể cùng chính sách.   - Đương nhiên, chuyện này cũng không phải chính yếu, vô luận những người đó nghiên cứu ra kế hoạch gì, mấu chốt phải xem thái độ của tập đoàn Kemer Er, nói ưắng ra là, phải nhìn xem thái độ của tiểu Phàm cậu đó.   Tần An nói xong, giọng nói có vẻ có chút quỷ dị:   - Nói vậy, trong lòng cậu đối với việc họp tác với tập đoàn Kemer Er đã có kế hoạch nhất định, mà tôi gọi cậu tới, là muốn trưng cầu ý kiến của cậu - tôi nghĩ muốn cho một ít sinh viên năm thứ tư trong hệ quản trị kinh doanh tham dự vào trong kế hoạch này.   - Ân?   Nghe được Tần An nói như thế, Trần Phàm cũng sửng sốt.   Đúng như lời Tần An đã nói, đối với việc hợp tác với tập đoàn Kemer Er, trong lòng Trần Phàm đúng là có được kế hoạch đại khái - hắn tính toán cho tập đoàn Hải Thụy của Tô Thanh Hải, tập đoàn Thiên vấn của Hồng Trúc bang, cùng Tiêu gia ba phương thế lực liên thủ hợp tác cùng hợp tác với tập đoàn Kemer Er.   Bởi vì lúc Trần Phàm nói chuyện với Dai Fu lần trước, từng nghe Dai Fu nói qua, lần này tập đoàn Kemer đầu tư tại đại lục là kế hoạch lớn, kim ngạch đầu tư rất lớn, đề cập chính là hàng không vũ trụ, xe hơi cùng vận chuyển, tiêu phí cùng bán lẻ, nguồn năng lượng cùng điện lực, tài chính phục vụ, bảo vệ sức khỏe, công nghiệp, bất động sản, khoa học kỹ thuật cùng thương vụ phục vụ, điện tín cùng truyền thông.   Có thể nói là đầu tư lớn, khu vực đề cập rất rộng.   Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Trần Phàm, Tần An cười cười tiếp tục nói:   - Những chuyên nghiệp khác tôi không dám nói, nói riêng về chỉnh thể tố chất của sinh viên khoa quản trị, tuyệt đối không thua bất cứ đại học nào. Đối với bọn họ mà nói, đây là một cơ hội thực tập khó được, mà đối với cậu mà nói, đây là một cơ hội bồi dưỡng nhân tài.   - Bồi dưỡng nhân tài?   Trần Phàm như có suy nghĩ nói:   - Tần hiệu trưởng, chuyện này tôi chỉ dẫn dắt giới thiệu, cũng không phải tôi đi hợp tác a.   - Hắc, tiểu Phà, tuy rằng cậu chỉ dẫn dắt, nhưng nếu tôi không đoán sai, cậu nhất định sẽ ưa tiên cho cha vợ tương lai của cậu là tập đoàn Hải Thụy, tập đoàn Thiên vấn của Hồng Trúc bang và Hàng Châu Tiêu gia tham dự đi? Cậu phải biết rằng, ba phương thế lực này trước kia chưa từng có liên quan hợp tác làm ăn, như thế nào phân phối lợi ích cho ba phương, đây thật là một vấn đề nghiêm trọng. Tiêu gia xuống dốc thì tôi không dám nói, chỉ riêng bên phía cha vợ cậu cùng tập đoàn Thiên vấn, để cho ai cầm quyền chỉ sợ trong lòng họ cũng còn chưa tính được. Vì thế nếu không ra suy đoán trước, ba phương hẳn sẽ tự mình bỏ vốn cùng nhân lực xây dựng thành một công ty mới, chiếm cứ cổ phần công ty, mà chủ tịch công ty hẳn phải là cậu.   Tần An vẻ mặt tự tin nói:   - Chỉ có như vậy, ba phương thế lực sẽ không tâm tồn hoài nghi, dù sao chuyện này do một tay cậu thúc đẩy.   - Để cho tôi làm chủ tịch?   Trần Phàm bị lời nói này của Tần An làm sợ ngây người.   Thấy Trần Phàm không tin, Tần An tự tin cười:   - Như thế nào, không tin sao? Tốt lắm, chúng ta cứ mỏi mắt chờ xem, dù sao đáp án cũng sắp mở ra.   - Ngô.   Trần Phàm như có suy nghĩ gì nhíu mày, trong lòng có thanh âm nói cho   Hắn biết, suy đoán này của Tần An tựa hồ có khả năng rất lớn.   Dù sao chiếc bánh ngọt tập đoàn Kemer Er đầu tư tại đại lục thật sự quá lớn, ba phương thế lực không có ai có thể chân chính một mình nuốt vào, thậm chí cả ba phương thế lực liên họp lại cũng chỉ có thể chia cắt một bộ phận mà thôi.   Tuy rằng Trần Phàm có tin tưởng đề ba phương thế lực tụ họp cùng một chỗ, cùng nhau chia cắt chiếc bánh ngọt lớn kia, nhưng nếu hắn mặc kệ không hỏi tới, hợp tác tuyệt đối sẽ không thành công tiến triển, mà sẽ gặp phải lực cản rất lớn, thí dụ môi phương thế lực phải đưa ra bao nhiêu nhân lực, vật lực cùng phân phối hồi báo, những điều này cũng là vấn đề.   Kể từ đó, Tần An đưa ra suy đoán ba phương thế lực sẽ đưa ra một bộ phận tài chính cùng nhân lực để xây công ty mới, đặc biệt hợp tác cùng tập đoàn Kemer Er, đây là biện pháp tốt nhất, vấn đề khó khăn duy nhất là người cầm quyền.   Mà nếu đề cho Trần Phàm đến đàm nhiệm chức chủ tịch, cả ba phương đều có thể chấp nhận, ngoài ra vô luận là phương nào nắm quyền to trong tay, chỉ sợ hai phương khác cũng sẽ không vui.   Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Phàm rất rõ ràng, nếu muốn cho hợp tác thành công, chính mình tựa hồ nhất định phải đảm đương vị trí chủ tịch này...   - Vừa rồi sở dĩ tôi nói đề nghị cho cậu bồi dưỡng nhân tài, là bởi vì tôi đã quyết định, chờ sau khi đợt thực tập sinh thực tập chấm dứt, lúc tốt nghiệp tôi sẽ tăng cường tiến cử những sinh viên ưu tú có biểu hiện tốt, hơn nữa năng lực cùng tố chất bản thân tốt gia nhập vào công ty của cậu.   Tần An nói xong, nhẹ nhàng cười:   - Tôi nghĩ lấy mặt mũi của tôi, lại thêm danh đầu của tập đoàn Kemer Er, những sinh viên kia nhất định sẽ không cự tuyệt. Kể từ đó trong mấy năm sau này, hệ quản trị kinh doanh của đại học Đông Hải sẽ là căn cứ chuyển vận nhân tài của cậu.   Oanh!   Nghe được Tần An nói như thế, Trần Phàm không khỏi chấn kinh.   Hệ quản trị kinh doanh đại học Đông Hải, ở trong các trường cả nước có thể cao ngạo quần hùng, là một biển chữ vàng thật tiêu chuẩn.   Mấy năm trước, sinh viên tốt nghiệp từ hệ quản trị kinh doanh của đại học Đông Hài, hiện giờ thanh danh trong xã hội cực kỳ vang dội, mạng lưới quan hệ cũng dị thường khổng lồ.   Vào năm đó, ngày kỳ niệm thành lập trường đại học Đông Hài, những sinh viên từng tốt nghiệp tại trường đều quay về, còn quyên tặng tiền cho trường học cũ, đã hơn mười triệu.   Lúc đó chuyện này đã tạo náo động thật lớn.   Ở dưới tình hình này, nếu xí nghiệp công ty nào có thể đem hệ quản trị kinh doanh tại đại học Đông Hải biến thành căn cứ chuyển vận nhân tài, điều này tuyệt đối sẽ làm cho bất cứ xí nghiệp công ty nào cũng phải ghen tỵ đến hộc máu.   Dù sao ở niên đại hiện tại, nhân tài là rất khó được, cũng là mấu chốt mạnh mẽ kiêu ngạo nhất của một xí nghiệp.   - Ngoài ra, chờ sau khi công ty của cậu thành lập, cần nhân tài về phương diện nào, cứ việc mở miệng với tôi, tôi nghĩ nếu do tôi ra mặt thuyết phục những sinh viên kia đến công ty của cậu làm việc, hẳn không phải là một việc khó.   Tần An vẻ mặt tự tin nói.   Lúc này Tràn Phàm hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.   Bởi vì hắn hiểu được ý nghĩa những lời này của Tần An.   Theo hắn xem ra, có Tần An hỗ trợ, hắn muốn thành lập một công ty lập tức tuyệt đối không có vấn đề gì.   - Tôi cũng đã là một người một chân bước vào quan tài, đời này tôi chua từng thiếu qua nhân tình của ai, tựa nhiên cũng không thể thiếu nhân tinh của tiểu bối như cậu.   Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Tần An vỗ nhẹ lên bả vai Trần Phàm, gằn từng chữ:   - Điều này xem như tôi cảm tạ cậu đã giữ lời hứa làm hết thảy giúp đại học Đông Hải