Chỉ trong nháy mắt, sát khí liền biến mất hoàn toàn trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc.   Cũng không phải Hoàng Phủ Hồng Trúc không muốn giết Hà Lão Lục, mà là...không dám!   Ít nhất, trước mắt không dám!   Từ sau khi Hồng Trúc bang đá Thanh bang ra khỏi Đông Hải, Hoàng Phủ Hồng Trúc mượn cơ hội diệt trừ phản đồ, Hà Lão Lục liền âm thầm kéo bè kết phái, lúc sau lại lợi dụng chuyện của Sơn Khẩu Tổ rèn sắt khi còn nóng, hiện giờ đã thành khí, Hoàng Phủ Hồng Trúc còn muốn diệt trừ Hà Lão Lục cũng không còn là chuyện dễ dàng.   Huống chi trước mắt Hồng Trúc bang bởi vì bị Sơn Khẩu Tổ trả thù, hao hụt nghiêm trọng, lâm vào nguy cơ.   Hiện tại không riêng gì những đại lão trung lập phái trong lòng có bất mãn, chỉ sợ ngay cả dòng chính của nàng cũng bất mãn.   Dù sao, mọi người vốn ích kỷ, khi những đại lão kia nhìn thấy lợi ích bản thân bị hao tổn, niềm tin tưởng khi bọn họ ủng hộ Hoàng Phủ Hồng Trúc liền bị dao động, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.   Điều này với đạo lý nhân dân ủng hộ người chấp chính cũng giống nhau, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền!   Đây đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói cũng không phải là một chuyện tốt, mà là một túi hiệu cực kỳ nguy hiểm!   Ờ dưới dạng tình hình này, nếu Hoàng Phủ Hồng Trúc dám hạ sát thủ với Hà Lão Lục, như vậy tuyệt đối sẽ tạo bối rối trong bang hội, đến lúc đó lòng người không xong, mỗi người cảm thấy bất an, đối với việc ổn định bang phái cực kỳ bất lợi, nghiêm trọng hơn chính là nếu như đến lúc đó có người phất cờ, chỉ sợ muốn phá vỡ chuyện cầm quyền của Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không phải khó khăn.   Theo ý nào đó mà nói, Hà Lão Lục dám công khai khiêu khích Hoàng Phủ Hồng Trúc, cũng chính bởi vì nhìn ra điểm này, hắn tin tưởng dù cho Hoàng Phủ Hồng Trúc mười lá gan, nàng cũng không dám ở trường hợp này giết hắn!   Mạnh mẽ ngăn chặn lửa giận trong nội tâm, Hoàng Phủ Hồng Trúc ngoài cười nhưng trong không cười nói:   - Hà lão đại, sòng bạc có quy củ thì không sai, mà tôi cũng không có nói sẽ hạ sát thủ với bọn hắn lúc bọn hắn đến đá tràng, mà là chờ sau khi tôi nhờ vào đổ thuật cao thủ mượn từ Đổ Vương Ma Cao chiến thắng bọn hắn, mới xuống tay. Đây không tính là làm trái quy củ sòng bạc đi? Huống chi lui một bước mà nói, coi như phá hư quy củ thì thế nào?   Nói xong, Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên đề cao thanh âm:   - Hiện giờ chúng ta đã cùng Sơn Khẩu Tổ xé toang da mặt, hoàn toàn là địch, sau đó nếu bọn hắn dám phái người đến đá tràng, tôi sẽ tặng người của bọn hắn xuống sông Hoàng Phổ nuôi cá!   Nghe được lời của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hà Lão Lục biến sắc, muốn nói gì đó.   Nhưng không đợi hắn nói ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Hồng Trúc mở miệng lần nữa:   - Về phần để Cô Phi mang theo thành viên Ám Đường ra biển khai chiến với người của Sơn Khẩu Tổ, ngoại trừ đả kích Sơn Khẩu Tổ, hơn nữa vì còn báo thù cho những huynh đệ đã chết! Nợ máu, nhất định phải trả bằng máu, huynh đệ chúng ta không thể chết vô ích!   - Coi như là báo thù thì đã sao? Buôn lậu sinh ý làm cách nào tiếp tục? Còn không phải tiếp tục hao tổn?   Hà Lão Lục hừ lạnh nói.   Hoàng Phủ Hồng Trúc cười lạnh một tiếng:   - Hắc! Chúng ta không hao tổn nổi, chẳng lẽ Sơn Khẩu Tổ hao tổn được nổi? Huống chi tôi chỉ tính toán cho Cô Phi đi trả thù một chút mà thôi, về phần sau đó, nếu Sơn Khẩu Tổ tiếp tục dây dưa, chúng ta có thể tiêu tiền mời cỗ máy giết người đi đấu với bọn hắn.   - Mời cỗ máy giết người không cần tiền sao? Phải biết rằng, cần mời tổ chức lính đánh thuê hoặc tập đoàn sát thủ chiến đấu với Nhẫn Đường của Sơn Khẩu Tổ, cần có phí tổn rất lớn! Huống chi chúng ta biết nghĩ vậy, Sơn Khẩu Tổ tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, hơn nữa theo phương diện tài chính mà nói, chúng ta còn kém hơn người ta cả một phần mười, làm sao mà đấu?   Hà Lão Lục phun ra một ngụm khói, vẻ cười lạnh trên mặt càng tăng lên.   Nghe Hà Lão Lục vừa nói như thế, một ít đại lão âm thầm gật đầu, đồng ý cách nói của Hà Lão Lục.   Theo bọn hắn xem rạ, Hà Lão Lục nói cũng không sai, Hồng Trúc bang cùng Sơn Khẩu Tổ cũng không phải là tồn tại cùng cấp bậc, muốn liều cá chết lưới rách, cũng không sáng suốt.   Đến nỗi...tiêu tiền thuê người, liền càng buồn cười!   Hồng Trúc bang thỉnh mười người, Sơn Khẩu Tổ thỉnh một ừăm, dùng chiến thuật biền người đùa chết ngươi!   Điểm này, Hoàng Phủ Hồng Trúc kỳ thật cũng biết.   Sở dĩ nàng phải phái ra Ám Đường, theo ý nào đó mà nói, mục đích lập uy lớn hơn muốn trả thù!   Chậm rãi hít sâu một hơi, đồng tử của Hoàng Phủ Hồng Trúc trong nháy mắt co rút lại thành mũi nhọn nguy hiểm:   - Hà lão đại, ông nói như vậy là đang oán giận tôi lựa chọn sai lầm lúc ấy sao?   - Sai lầm hay không sai lầm, chư vị huynh đệ chúng ta cũng không phải ngu ngốc, trong lòng các huynh đệ vốn sáng như tuyết...   Hà Lão Lục âm trầm cười:   - Đương nhiên, nếu như cô có thể chứng mình lựa chọn của cô là đúng, xem như tôi chưa nói gì   Nói xong, vẻ mặt Hà Lão Lục khiêu khích nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc, theo hắn xem ra chuyện cho tới bây giờ, ván đã đóng thuyền, Hồng Trúc bang lọt vào trả thù xác định vững chắc là sự thật, Hoàng Phủ Hồng Trúc có một trăm miệng cũng khó giải thích!   Có lẽ là vì xác minh lời của Hà Lão Lục, lời của hắn vừa thốt ra, Hoàng Phủ Hồng Trúc rõ ràng phát hiện, ngay cả đại lão dòng chính luôn ủng hộ nàng, tất cả mọi người ngoại trừ Dương Viễn đang ngồi một bên, những người khác sắc mặt rất khó coi, nhất là đại lão trung lập phái, cảm xúc bất mãn hoàn toàn biểu lộ trên mặt.   - Xem ra, chư vị đang ngồi đều cho rằng tôi đã lựa chọn sai lầm.   Hoàng Phủ Hồng Trúc hít sâu một hơi, sau đó liếc mắt nhìn Dương Viễn, trầm giọng nói:   - Dương Viễn, đem chủ đề của hội nghị lần này nói cho bọn họ biết!   - Dạ, Hoàng Phủ tiểu thư!   Dương Viễn vốn luôn luôn rất ít tham gia hội nghị Hồng Trúc bang cung kính đáp một câu, sau đó ánh mắt theo thứ tự đảo qua trên mặt những đại lão.   Vài giây sau, Dương Viễn thu hồi ánh mắt, đẩy gọng kính, nghiêm mặt nói:   - Chư vị, hôm nay tôi dựa theo chỉ thị của Hoàng Phủ tiểu thư đi tới nơi này tham gia hội   Nghị, chỉ là muốn nói cho mọi người biết một việc...   - Hắc! Hay là đối phó Son Khẩu Tổ, chúng ta chơi đao không lành nghề, muốn cho người chơi bút ra mặt?   Hà Lão Lục cười trào phúng nói, đối với Dương Viễn, hắn không hề có chút sắc mặt tốt.   Hắn biết rõ, Dương Viễn trung thành chỉ với một mình Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà không phải Hồng Trúc bang!   Đối mặt khiêu khích của Hà Lão Lục, Dương Viễn thoáng cau mày, sau đó trầm giọng hỏi:   - Hà lão đại, tôi muốn hỏi một câu, vừa rồi các vị giằng co, chủ đề là gì?   Chủ đề?   Ngạc nhiên nghe được câu hỏi của Dương Viễn, ngay cả Hà Lão Lục bên trong, toàn bộ đại lão đều ngẳn ra.   - Tự nhiên là lợi ích của huynh đệ đang ngồi!   Hà Lão Lục sắc mặt âm trầm đáp.   - Được rồi, là ích lọi!   Dương Viễn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hà Lão Lục, gằn từng chữ:   - Tôi nhớ được, vừa rồi Hà lão đại có nói muốn Hoàng Phủ tiểu thư chứng mình lựa chọn của mình là đúng.   - Như thế nào mới có thể chứng mình sự lựa chọn của Hoàng Phủ tiểu thư là đúng đây?   Dưong Viễn tiếp tục nói:   - Theo lời của Hà lão đại, Dưong Viễn tôi chỉ là một kẻ chơi bút, chọc tới Trần tiên sinh kết cục là gì, tôi không thể nào biết được, cũng không muốn biết! Tôi chỉ nhìn theo góc độ lợi ích để chứng mình sự lựa chọn của Hoàng Phủ tiểu thư là đúng, ngược lại, còn cực kỳ anh mình!   - Anh mình? Hắc! Dương Viễn, anh mình không chỉ dựa vào miệng để nói, mà phải đem tiền thu vào túi các huynh đệ!   Hà Lão Lục đối chọi gay gắt.   Mắt thấy Hà Lão Lục từng câu từng chữ đều không ròi hai chữ huynh đệ, mỗi một câu đều làm như đang lo lắng cho lợi ích của các đại lão đang ngồi, Hoàng Phủ Hồng Trúc không khỏi nhíu mày, nhưng sau đó nàng như nhớ ra điều gì đó, gương mặt khôi phục bình thường.   - Tôi đang muốn nói, Trần tiên sinh sắp đưa đến lọi ích cho chư vị đang ngồi ở đây, lọi tức còn nhiều hơn mười lần so với sinh ý buôn lậu, thậm chí càng nhiều hơn!   Trong con ngươi Dương Viễn lóe ra ánh sáng lanh lợi thông minh:   - Nói vậy chư vị đang ngồi có một số người đã biết, gần đây vùng tam giác Trường Giang thậm chí là lĩnh vực kinh tế quốc nội đang nghênh đón sự kiện lớn của tập đoàn Kemer Er chuẩn bị đầu tư cực lớn vào trong cà nước.   - Phải, quà thật là có chuyện này. Nhưng chuyện này có quan hệ gì với tên tiểu tử kia?   lời của Dương Viễn vừa thốt ra, lập tức có người mở miệng hỏi.   Những người khác mặc dù không phụ họa, nhưng lại nghi hoặc nhìn Dương Viễn.   - Tập đoàn Kemer Er là tập đoàn tài chính hạng nhất hạng nhì tại Châu Âu, thực lực hùng hậu, lần này bọn họ đầu tư vào đại lục tổng số tính lên tới ừăm triệu đô la!   Dương Viễn hít sâu một hơi, không nóng không vội nói:   - Bởi vì sự tồn tại của Trần tiên sinh, tập đoàn Thiên vấn trờ thành đối tượng họp tác đứng đầu của tập đoàn Kemer Er!   Oanh!   Lời này của Dương Viễn giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang trong phòng hội nghị, tất cà mọi người ngây ra!   Khác với những hắc bang niên đại bảy mươi hay tám mươi, hắc bang đại ca hiện tại có lẽ không hiểu gì về xí nghiệp bạch đạo, nhưng bọn hắn cũng biết xã hội tiến bộ, chuyển hình, hắc bang cũng như vậy, hoàng, đổ, độc trong tương lai không xa cũng đã không còn là nguồn thu chủ yếu của hắc bang, hắc bang còn phải đi hướng tẩy trắng hóa, hợp pháp hóa.   Mà trên thực tế, hiện giờ một ít hắc bang cường đại trên thế giới, như gia tộc Mafía nước Mỹ, Hắc Ám Ư Linh của Châu Âu, thậm chí Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản đều đang làm như thế.   Hồng Trúc bang dưới sự dẫn dắt của Sở vấn Thiên, cũng sớm bắt đầu tẩy trắng, Thiên Vấn tập đoàn chính là kết quả tẩy trắng.   Mà hiện giờ, thu vào hàng năm của tập đoàn Thiên vấn đã vượt qua khỏi của cải thu vào bên hắc đạo.   Đối với một ít đại lão hắc bang đang ngồi mà nói, bọn hắn có lẽ ngay cả tập đoàn Kemer Er là gì cũng không biết, nhưng bọn hắn biết trên ưăm triệu đô la là khái niệm gì, bọn hắn rất rõ ràng đối tượng hợp tác thứ nhất đại biểu cho điều gì.   - Điều này sao có thể?   - Đúng vậy, tiểu tử đó làm sao có bổn sự lớn như thế?   - Trên ừăm triệu đô la ạ, chúng ta có thể chia cắt một phần mười cũng đã đủ!   Trong lúc nhất thời trong phòng hội nghị nghị luận sôi nổi.   Mà trong đầu Hà Lão Lục lại hiện ra một hình ảnh quen thuộc, trong hình ảnh, Dai Fu với mái tóc vàng, đeo mặt nạ màu bạc bồi bên cạnh một nam nhân đeo mặt nạ màu vàng.   Ngày nào đó, nam nhân kia đã chiến thắng Xa Vương Grimm!   Chẳng lẽ hắn là Trần Phàm?   Trong lòng Hà Lão Lục chấn động, lại nhìn diễn cảm hưng phấn trên nét mặt mọi người xung quanh, tim của hắn chợt trầm xuống.   Theo hắn xem rạ, nếu như hết thảy lời Dương Viễn nói đều là thật sự, như vậy hết thảy những gì hắn cố gắng làm phía trước đều cũng uổng phí.   Bởi vì đối với những đại lão chung quanh mà nói, ủng hộ ai không trọng yếu, quan trọng là...ai cấp cho lợi ích càng nhiều!   Tham phú phụ bần.   Đó chính là như thế.   Giang Tô, thành phố Tô Châu.   Mấy chiếc Audi ừeo biền số xe tỉnh ủy Giang Tô vững vàng lướt trên con đường chính, phía trước đoàn xe là do xe cảnh sát mở đường, phía sau là xe ữeo biển sổ thị ủy Tô Châu, mà một ít con đường bên cạnh đều bị phong tỏa lại, còn được chặn cảnh giới tuyến.   Ờ giữa đoàn xe là một chiếc Audi A8.   Một lão giả tóc hoa râm cười a a nhìn một nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi bên cạnh nói:   - Tiểu Phi a, cậu đến Tô Châu mấy năm nay, Tô Châu biến hóa cũng thật không nhỏ a.   - Đều nhờ Vương bí thư lãnh đạo có cách, tôi chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.   Đối mặt lời khích lệ của lão giả, nam nhân ngồi bên cạnh vẻ mặt hờ hững cười đáp lại, diễn cảm đúng mực, ánh mắt nhìn thẳng lão giả, không hề có chút trốn tránh.   Xuyên thấu qua kính phản quang, nhìn thấy một màn như vậy, nam nhân trung niên ngồi cạnh vị trí lái xe thân là thư ký cho lão giả trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.   Thân là thư ký cho lão giả, người trung niên gặp qua rất nhiều người trong thành thị khi nhìn thấy lão giả đều có bộ dáng kinh hồn táng đảm, chỉ riêng có người này mỗi lần nhìn thấy lão giả đều có bộ dạng thản nhiên hờ hững.   Hắn biết, nam nhân kia sở dĩ dám làm như vậy, ngoại trừ bản thân hắn đã xuất sắc, cũng bởi vì sau lưng hắn có một tòa núi lớn, một tòa núi lớn uy chấn bốn phương!   - Tiểu Phi, lần này tôi đến Yên Kinh dự họp, nghe được tin tức, nói tổ chức có thể sẽ thăng cho cậu làm thị ủy thư ký ở NP, cậu thấy thế nào?   Đối mặt phong phạm thản nhiên của nam nhân, lão giả không có chút phật ý, ngược lại trong giọng nói của hắn vô hình lại lộ ra hương vị như khách khí, hoàn toàn không giống như thượng cấp đối đãi cấp dưới.   Nghe lão giả vừa nói như thế, nam nhân được lão giả gọi là "tiểu Phi" cười nhạt một tiếng:   - Vương bí thư, lần này có thể tin tức của ngài không được chính xác đâu.   - Nga? Nói như thế nào?   Trong con ngươi lão giả hiện lên một tia tinh quang, đồng thời đối với việc nam nhân nghe nói mình sắp được thăng cấp từ chính sảnh lên tới phó tỉnh cấp (thành phố NP thuộc loại phó tỉnh) lại không hề lộ ra chút cảm xúc kích động vẫn không cảm thấy kỳ quái.   Nam nhân nới lỏng cà vạt một chút, chậm rãi nói:   - Nguyên bản tôi muốn tới NP, bất quá tôi nghe ông nội của tôi nói, NP đã mất đi tác dụng, tôi sẽ trực tiếp đi Đông Hải.   - Đông Hải?   Sắc mặt lão giả đột nhiên biến đổi, giọng nói bình tĩnh rốt cục xuất hiện dao động.   Nam nhân gật gật đầu:   - Phải, đến Đông Hải làm thị trưởng, nếu như vận khí tốt, có lẽ có thể hỗn được chức thường ủy.   Thường ủy thành phố Đông Hải...   Lão giả thân là người nắm quyền Giang Tô, tự nhiên biết lời này đại biểu cho điều gì.   Lời nói của nam nhân làm trong lòng lão giả rung mạnh, sắc mặt sau thoáng biến ào liên tục, cười nói:   - Ai, thế giới chung quy là của người ừẻ tuổi các ngươi, những lão gia hỏa như chúng ta đều già rồi, nên trở về nhà cho con cháu phụng dưỡng.   Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lão giả rất rõ ràng, nam nhân bên cạnh nếu như không có chỗ dựa vững chắc sau lưng, lấy năng lực hiện tại của hắn muốn hỗn tới thường ủy Đông Hải, nếu vận khí thật tốt, ở tình huống đứng đúng đội ngũ, ít nhất phải phấn đấu liên tục hơn mười năm ưở lên!   - Tiểu Phi có được thành tựa hôm nay, là nhờ Vương bí thư chỉ dạy cùng đề bạt có cách.   Nam nhân tỉnh bơ trả lời một câu, trong đầu cũng hiện ra một cái tên.   Trần Phàm.   - Em họ tốt của tôi, nghe nói cậu ở Đông Hải hỗn rất tốt, lần này tôi đi Đông Hải họp, về tình về lý hẳn nên đi gặp cậu một lần.   Trong đầu hiện ra tên Trần Phàm, trong con ngươi nam nhân toát ra vẻ xem thường cùng trào phúng nồng đậm, thầm nghĩ trong lòng:   - Cha cậu là một tên phế vật vô dụng nhất trong Trần gia, tôi thật muốn biết, đứa con của phế vật rốt cục có hà đức hà năng có thể làm cho lão thái gia nhìn cặp mắt khác không nói, còn xem cậu là hi vọng tương lai của Trần gia?   Thành phố Đông Hải được tôn xưng là hạt ngọc đông phương, đủ loại câu lạc bộ   Hội quán xa hoa vô số, nhiều không đếm hết, trong đó có một ít hội quán có tính chất tư nhân lại nổi tiếng cả nước, cánh cửa cao tới mức làm người ta phải líu lưỡi.   Cánh cửa của những nơi này không riêng gì dùng tài sản để xác định vị trí, mà còn xem thân phận, địa vị, lực ảnh hưởng, giá trị con người đủ loại phương diện tụ lại để xác định vị trí, mà có một ít cánh cửa của hội quán rất cổ quái, ví dụ có một câu lạc bộ phú ông triệu vạn, toàn bộ hội viên phải có giá trị bản thân hơn triệu không nói, tuổi tác còn phải dưới ba mươi lăm tuổi.   Điều kiện hà khắc như vậy, đã đem rất nhiều người cự tuyệt ngoài cửa.   Mà câu lạc bộ kia cũng nghe nói ba tháng tụ họp một lần, thành viên tham gia tụ họp ngoại trừ hội viên Vip, câu lạc bộ sẽ từ khắp nơi trong nước chọn lựa đủ loại nữ tử xuất sắc tham gia.   Vì tăng lên cấp bậc, làm cho thân phận những cô gái kia phải xứng đôi với những phú ông tuổi ừẻ nọ, câu lạc bộ càng yêu cầu hà khắc đối với nữ tử, gương mặt, dáng người, khí chất, tài hoa dù thiếu một thứ cũng không được.   Mà mỗi một lần tụ họp, sẽ có không ít chim sẻ bay lên cành cao làm phượng hoàng, điều này trực tiếp làm cho rất nhiều nữ nhân ừẻ tuổi không tiếc tiêu phí tâm tư cải thiện chính mình, để cho một ngày nào đó có thể tham gia câu lạc bộ tụ họp, thực hiện nguyện vọng chim sẻ biến thành phượng hoàng.   Ờ Đông Hải, ngoại trừ cánh cửa tương đối cao của hội quán tư nhân ra, còn có một chút ữà viên tư nhân cánh cửa cũng rất cao, Thạch phong Trà Viên là một trong số đó.   Thạch phong Trà Viên là một lâm viên loại nhỏ nằm phía nam thành phố Đông Hải, trong lâm viên đủ loại kỳ ừân hoa cỏ, phòng ữà toàn bộ đều dựng bằng trúc, trà cụ lại cực kỳ chú ý, người pha trà không có chỗ nào mà không phải là cao thủ trà đạo.   Bên ngoài cửa trà viên có hai con sư tử đá, điêu khắc rất sống động, chợt nhìn lên chẳng khác gì còn sống thật sự, nghe nói từ Vân Nam Đại Lý chở tới, xuất thân từ tay một vị đại sư điêu khắc từ Thanh triều, lúc ấy là vật ưấn cửa nơi ở của một vị đại tướng biên cương.   Hai giờ chiều, một chiếc Volkswagen rực rỡ tràn ngập khí tức sinh động chạy nhanh tới trước cửa Thạch phong Trà Viên.   Nghe được tiếng xe chạy tới, bên trong trà viên có một lão giả mặc áo vải bố liếc mắt nhìn ra chiếc Volkswagen đang chậm rãi dừng lại, trong con ngươi hiện lên một tia hào quang kỳ dị, lại tỉnh bơ, chấp tay sau lưng đứng ở cửa, rất có cảm giác giống như một kẻ làm quan.   Trần Phàm xuống xe, nhìn thấy lão giả ăn mặc cổ quái đứng ngay cửa, tuy rằng trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn khẽ cười nói:   - Chào ngài, lão tiên sinh, tôi có hẹn gặp mặt Tô tiên sinh ở đây. Tôi thấy xe của ông ấy đỗ ở cửa, hẳn ông ấy đang ở bên trong phải không?   - Tô Thanh Hải?   Lão giả đánh giá Trần Phàm từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên xấp tài liệu dày tới mấy trăm trang trên tay Trần Phàm, nhìn thấy chữ tiếng Anh ngoài bìa, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt nói:   - Tô Thanh Hải đang ở bên trong, cậu đi theo tôi.   - Đa tạ.   Thấy lão giả xoay người liền đi, Trần Phàm cũng không cảm thấy tức giận, vẫn giữ im lặng đi theo sau lưng lão giả, bước vào Thạch phong Trà Viên.   Đi theo lão giả xuyên qua một mảnh rừng trúc, dọc theo đường sỏi nhỏ ước chừng một phút, Trần Phàm đi tới trước cửa một gian nhà trúc, trong phòng Tô Thanh Hải sớm chờ đợi đã lâu. Thấy Trần Phàm cùng lão giả xuất hiện ngoài cửa lập tức đứng dậy cười nói:   - Mạc lão, phiền toái ngài dẫn đường.   - Nghĩa vụ mà thôi, không cần cảm tạ.   Lão giả thản nhiên trả lời một câu, sau đó trực tiếp rời đi.