Bên phía ACE rốt cuộc cũng đã rục rịch, đã có tối hậu thư gửi đến cho Tống Tư Thần. Chắc chắn phải có âm mưu gì phía sau. Tống Tư Thần nhìn bức phong thư có hình lá bài tây trên bàn làm việc, ánh mắt vẫn dửng dưng. Hắn ngồi trên ghế làm việc cầm phong thư. Nội dung bức phong thư chỉ vỏn vẹn một dòng chữ. “Gửi lời chào đến Hắc Sát - Tống Tư Thần.” Phía dưới còn kiêu ngạo kí một cái tên “Matthew” Tống Tư Thần tất nhiên là rõ ràng ý này là như thế nào. E rằng không phải mình hắn có dã tâm mở rộng thị trường. Tên Matthew này chắc là cũng muốn động chạm đến Hắc Sát đây. Tống Tư Thần đan tay chống lên sống mũi, trận chiến này là phải đánh, quan trọng là không biết đánh sớm hay trễ, đánh nhanh hay chậm thôi. Diệp Vũ Ca gõ cửa phòng, hắn vội cầm phong thư bỏ vào ngăn kéo rồi mới cho cô vào. “Anh à, đến giờ rửa vết thương rồi.” Cô cầm hộp dụng cụ y tế chạy bay vào phòng, Arthur có việc phải về nước một thời gian nên chuyện này tất nhiên là Diệp Vũ Ca đảm nhận. Tống Tư Thần thu vội ánh mắt sát khí vừa rồi, mỉm cười một cái đầy ấm áp với Diệp Vũ Ca. “Chưa đi ngủ sao? Còn chạy lung tung thế này.” “Thay vết thương nào, mau cởi áo ra.” Tống Tư Thần cười khổ cởi áo vest ngoài treo lên mắc áo, tay chậm rãi cởi hàng cúc sơ mi ra. Ài, Diệp Vũ Ca đúng thật là chưa từng yêu ai, nhưng bất quá lại vẫn là một cô gái với tâm hồn mơ mộng thiếu nữ, nhìn thấy làn da màu đồng rắn rỏi ẩn sau chiếc áo sơmi trắng, ít nhiều cô cũng mặt đỏ tai hồng. Tống Tư Thần ngồi trên ghế da, áo sơ mi đã được cởi ra, làn da màu đồng rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn, trên ngực và vai mơ hồ có nhiều vết sẹo đã mờ. Bên bả vai trái là một vết thương mới đang đắp băng. Diệp Vũ Ca hắng giọng, từ từ gỡ lớp băng cũ trên vai hắn. Tiếp xúc gần thế này, lại mơ hồ cảm thấy ánh mắt Tống Tư Thần đang đặt trên người mình, da thịt hắn lại trần trụi, nóng bỏng vậy trước mắt cô. Thật là, không phải sắc nữ cũng nảy sinh biết bao nhiêu suy nghĩ. “Sao vậy? Em làm được không?” Cô gỡ miếng băng cũ trên vết thương thôi cũng mất gần ba phút, trên trán cô còn toát cả mồ hôi, mặc dù điều hoà trong phòng vẫn luôn bật. “Anh để đó, để em làm.” Cô dùng bông băng và cồn đỏ, từ từ thấm nhẹ nhàng lên vết thương, vừa lau vừa thổi. Tống Tư Thần thấy cả người ngứa ngáy, nhất là khi cô tiếp xúc gần như vậy, dùng một loại lực mềm mỏng mà tiếp xúc với hắn. Rửa vết thương xong, cô lấy một miếng băng mới rồi đắp lên vết thương cho hắn. Những vết trầy xước nhỏ còn lại cũng là dùng cồn trắng rửa cho sạch. Haiz, công việc này thật quá kham khổ đi, vừa làm vừa suy nghĩ vẩn vơ, toát hết cả mồ hôi. Ngay khi cô vừa quay người dọn dẹp mấy thứ đồ linh tinh trong hộp y tế thì liền bị một cách tay rắn chắc túm lấy ngã về phía sau, ngồi gọn gàng trong lòng Tống Tư Thần. Loại cảm giác này, bá đạo, ngang tàng, đúng chất Tống Tư Thần, lần đầu cô được nếm trải. Hắn đặt cằm lên vai cô, vùi đầu vào tóc cô nhắm mắt an dưỡng một chút. Cô ngồi trên đùi hắn, cảm nhận lồng ngực trần ấm áp rắn rỏi của hắn ngay phía sau lưng. Hơi thở của hắn trong hõm vai cô ngứa ngáy, khó chịu, cánh tay rắn chắc của hắn vây lấy eo cô, khoá trụ cô lại ngoan ngoãn trong lòng hắn. “Tư Thần...” “Để anh ôm em một lát.” Trong đêm tối tịch mịch, không biết có phải cô mơ màng hay không lại nhận thấy giọng nói của hắn trầm thấp quyến rũ mê hồn. Nó giống như một loại thuốc mê cấp độ nhẹ, từ từ cuốn chặt lấy tâm can cô rồi bắt buộc cô thoả hiệp theo. Tống Tư Thần không dừng lại ở đó, hắn nâng mặt cô lên, xoay lại rồi áp môi mình lên môi cô. Trời ạ, Diệp Vũ Ca trong đầu là một mảnh trắng xoá, không còn chút lí trí nào mà suy nghĩ được nữa, chỉ thuận thế mặc cho người đàn ông yêu nghiệt phía sau làm càn. Không phải là cái hôn nhẹ nhàng như từng xảy ra trước đó, cái hôn này mơ hồ mang theo cả sự chiếm hữu, cuồng dã của Tống Tư Thần. Hắn vươn đầu lưỡi, tách mở hàm răng cô, rồi lại từ từ tiến lấy, quấn chặt lấy đầu lưỡi e dè trong khoang miệng cô. Cánh tay hắn nắn bóp eo cô, tay còn lại đan lấy bàn tay cô. Khi bàn tay hắn từ từ xê dịch lung tung thì Diệp Vũ Ca chợt bị kích thích làm cho tỉnh, cô vội vã cầm lấy cánh tay hắn chặn lại không cho hắn làm càn. Bất quá cô cũng là phụ nữ, lại không thể ngăn chặn được một người đàn ông đang trong dục vọng. Cô kháng nghị đánh vào cánh tay hắn, Tống Tư Thần mới sực tỉnh mà buông cô ra. Cánh môi cô bị hắn cắn đến sưng đỏ, giữa hai bờ môi còn vương một sợi tơ bạc phong tình. Ánh mắt Diệp Vũ Ca mông lung, nhuốm một tầng nước, đầu tóc cũng bị rối, đang nhìn hắn. “Tư Thần...” “Anh xin lỗi... làm em sợ sao...?” “Ưm...” Cô ngồi trong lòng hắn, trống ngực vẫn đập liên hồi, lần quấn quýt vừa rồi còn khắc như in trong trí nhớ khiến cô đỏ mặt không thôi. Tống Tư Thần lại nhẹ nhàng ôm lấy cô mà vỗ về. “Anh xin lỗi, anh không kiềm chế được.” “Em biết mà...” “Em về phòng ngủ đi, anh còn xử lý công việc.” Công việc, công việc cái đầu anh! Diệp Vũ Ca muốn mắng hắn. Cô biết hắn là thương xót cô, không muốn bức ép cô nên mới làm vậy. Cô cũng không phải ngây thơ để không biết cái thứ cứng rắn nóng bỏng dưới mông cô đang thể hiện cho cái gì. Bất quá người đàn ông này lại lo cô hoảng sợ, thực ra... có thể mà. “Muốn ở đây với anh.” Hắn thở dài, cứ thế này hắn lại mất khống chế mất. Diệp Vũ Ca đánh bạo nhào đến cắn lên cánh môi hắn, ánh mắt mông lung nẩy lên một tia tinh nghịch quyến rũ. “Làm tiếp chuyện của anh đi...”