Đến khi rời khỏi ngọn núi căn cứ của Erris, Diệp Vũ Ca còn không khỏi mơ màng, cái người tên Tống Tư Thần này thật sự là một tay che trời sao? “Đang nghĩ cái gì?” “Hừ, lần này ông ta đầu hàng anh nhanh quá, không thú vị.” “Chứ cô muốn thế nào?” “Ít nhất cũng phải rút súng ra, lên nòng sẵn, lúc đó mới có chút giật gân, chứ như anh... chán òm.” “Xem phim ít thôi.” Mặc dù chê chán nhưng Diệp Vũ Ca vẫn là có chút tán thưởng Tống Tư Thần, mạng lưới giao thiệp của hắn rộng đến đáng sợ, hơn cả còn rất nhiều giao dịch ngầm mà cô không biết. Cô được hắn đem đến Hắc Sát, ngoài mặt là nói cô tạm thay thế Alan nhưng công việc cô quản lý chỉ là một góc nhỏ. Cứ như Tống Tư Thần chỉ tìm cớ đem cô đến chứ chẳng có công việc gì cho cam. Sự thật là từ ngày Alan nhận nhiệm vụ mật ở Nam Phi thì Tống Tư Thần ngủ ít hơn rất nhiều, ngoài chuyện ở Đế Quốc, hắn còn phải lo thêm nhiều chuyện nhỏ nhặt ở Hắc Sát - việc ngày thường Alan vẫn hay làm. Công việc ở Hắc Sát nhân đôi, hắn là lão đại, lại bận bịu thêm trăm phần, cũng chỉ là muốn Diệp Vũ Ca không mệt mỏi. Hắn biết Diệp Vũ Ca phóng khoáng, tự do, không thích bị gò bó. Ngày trước còn ở Thanh Duyệt Bang, cô cũng hay trốn đi chơi vài ngày mới về, tính cô lại tuỳ hứng, chỉ làm những việc cô hứng thú vì vậy hắn không giao cho cô nhiều việc, chỉ lặng lẽ đem về một mình xử lý hết cả. Nhiều lần nhận điện thoại quốc tế của Alan lúc hắn vẫn đang làm việc, Alan vẫn lo lắng cho hắn. Tống Tư Thần suy ra cũng là một con người bình thường, làm việc như vậy e là chịu không được mất. “Sao anh lại muốn con chip đó, anh không sợ Brian báo thù sao?” “Cô sợ sao?” “Không, tôi biết anh không sợ nhưng nếu hắn báo thù thì sẽ làm lớn, vì anh hẫng tay trên bát cơm của hắn, hắn không để yên đâu.” “Cái giới này là vậy, cô trưởng thành lên ở đây chắc cô hiểu rõ, nơi này vốn không có công bằng. Tôi không làm, cũng sẽ có nhiều người khác làm thôi. Đây không phải là trao đổi mua bán minh bạch nên tôi không cần đóng giả kẻ đàng hoàng làm gì.” “Con chip đó rốt cuộc có gì?” “Lật đổ ACE.” ACE là một tổ chức lớn mạnh cai quản vùng Đông Bắc Á và châu Phi. Diệp Vũ Ca đã từng nghe qua tổ chức này. Nếu nửa Tây châu Á có cái tên Tống Tư Thần thì nửa còn lại có Matthew của ACE. Cô không nghĩ Tống Tư Thần lại có dã tâm lớn như vậy, muốn lật đổ ACE, thống lĩnh cả châu Á. “Vậy Alan ở Nam Phi...” “Không sai, là thăm dò ACE.” “Nhưng sao Brian có tin mật của ACE?” “Brian từng là quân sư cho ACE, từng là một kẻ được trọng dụng rất lớn, nhưng khi Matthew lên làm lão đại, hắn ta nhận ra dã tâm của Brian nên đào thải ông ta.” “Tại sao không giết?” “Dù gì cũng là quân sư, giết đi lại trái với lương tâm hắn.” “Tôi còn tưởng các anh không có lương tâm đâu.” “Quy chụp như vậy là không tốt.” “Anh có tin mật của ACE, vậy Alan sắp về rồi đúng không?” “Sao? Muốn nhanh thoát khỏi tôi sao?” Diệp Vũ Ca bất ngờ không nói, hắn hỏi như vậy cô càng không biết trả lời ra sao? Muốn thoát khỏi hắn ư? Từ lâu cô cũng đã không còn cái tư tưởng đó, cô nhượng bộ, thoả hiệp ở lại Hắc Sát, cô cũng biết có Alan hay không thì nhiệm vụ của cô vẫn vậy. Đúng hơn, Tống Tư Thần giữ cô lại chỉ vì hắn muốn vậy, muốn thưởng thức cô chứ không phải lý do công việc gì. “Đúng vậy, kẻ nguy hiểm như anh, đi cùng cũng có ngày bị hành thích đến chết.” “Đừng lo, tôi không để cô chết đâu.” Đây là gì? Hứa hẹn? Hay đơn giản là hắn nói đùa? Diệp Vũ Ca cười khẩy, người như Tống Tư Thần sao đáng tin được chứ, hắn đã nói hắn không phải kẻ quân tử gì cho cam, tốt hơn đừng tin. Nhưng bản thân cô không khống chế mình lại gửi chút niềm tin vào hắn, tin hắn sẽ không để cô bị thiệt đâu. Xe dừng ở một khách sạn lớn trong thành phố, Tống Tư Thần xuống xe, Diệp Vũ Ca cũng xuống. Hắn định ở lại đây một đêm, hôm sau trở về cũng không muộn. “Cô ở đây, không được chạy lung tung đâu.” “Tôi biết rồi, tôi giống kẻ không biết nghe lời lắm sao?” “Tôi dặn cô như vậy thôi, ma đầu như cô tôi sợ sẽ quậy lật nơi này lên.” “Xuỳ.” Từ xa, trên một nóc nhà cao tầng, một tay súng bắn tỉa đã được mai phục sẵn. Hắn ta nhắm vào đối tượng ở cách đó không xa, vừa bước xuống xe thương vụ. “Đoàng” Diệp Vũ Ca chợt thấy đau nhói, cô trúng đạn. Trước khi cô ngã xuống, lại thấy Tống Tư Thần đang nhìn cô. Thần trí cô mơ hồ, cái gì cũng không rõ, máu vẫn tuôn xối xả ướt đẫm áo khoác da, cô lịm đi trong vòng tay của Tống Tư Thần, tri giác chỉ tồn đọng lại được hai tiếng hắn gọi cô. “Vũ Ca!”