Cực phẩm lão bà: tống thiếu cưng chiều cô vợ bí mật
Chương 22 : Mối lo lắng của vân hạo
Mấy ngày sau, khi Hứa Tấn Phong khoẻ hơn, Vân Hạo cưỡng chế bắt ông đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát lại. Ông cứ cười xoà bảo không cần nhưng vẫn là bị Vân Hạo đưa đi.
Vân Hạo trốn một mình trong phòng lab suy nghĩ về chuyện của Hứa Tấn Phong. Ông bị ung thư phổi giai đoạn hai.
Chuyện này anh cực kì cân nhắc nói cho Tần Gia Duyệt và Diệp Vũ Ca nhưng suy nghĩ đến cùng anh lại không làm. Để cho hai người họ biết nhiều khi lại lớn chuyện lên. Tạm thời anh cũng không cho ông biết, chỉ cùng bác sĩ Nam ứng phó, chuẩn bị thuốc men.
Vân Hạo cầm tờ chẩn đoán bệnh của Hứa Tấn Phong thất thần mất nửa ngày.
Diệp Vũ Ca về Hắc Sát, ngày ngày tâm trạng cứ lơ lửng như trên mây. Tống Tư Thần không nói gì cô, hơi tuỳ tiện thông cảm mà dung túng cho cô một chút. Hắn không biết tình thương là gì, nhưng hắn hiểu lão đại của Thanh Duyệt Bang quan trọng với cô như thế nào.
Tống Tư Thần đặt xuống bàn một cốc cà phê, Diệp Vũ Ca vẫn thẫn thờ nhìn ra xa xăm, không biết là hắn đã ngồi bên cạnh tự lúc nào.
“Cả ngày cứ thẫn thờ như vậy thật không giống cô một chút nào.”
Mắt cô lấy lại tiêu cự chợt giật mình khi nghe hắn nói, quay lại liền thấy hắn đang ngồi bên cạnh ung dung uống cà phê, trên bàn còn một tách cà phê nóng hổi cho cô.
“Lần này về Thanh Duyệt Bang có chuyện nghiêm trọng lắm sao?”
“Không có gì, lão đại bị ngất.”
“Vậy sao cô cứ thẫn thờ như vậy?”
Diệp Vũ Ca cầm tách cà phê, tay cô bấu vào thành cốc, ánh mắt nhìn chằm chằm chất lỏng nâu sánh trong cốc.
“Lão đại chưa từng như vậy...”
“Diệp Vũ Ca, có thể trước đây ông ấy là người rất khoẻ mạnh, nhưng ông ấy cũng lớn tuổi rồi.”
“Tôi chưa nghĩ lão đại lại như vậy nhanh đến như thế...”
“Đó là do tình cảm của cô với ông ấy quá lớn thôi.”
“Thật không biết... nếu sau này ông ấy không còn, tôi sẽ thế nào nữa...”
Diệp Vũ Ca chưa bao giờ bộc lộ mặt yếu lòng của bản thân cho một ai. Lúc nào cô cũng đắp nặn một mặt nạ hoàn hảo cho bản thân, đem những ưu phiền, tâm tư non nớt của tuổi trẻ giấu đi, đem bản tính ngông cuồng yêu nghiệt phơi bày ra ngoài làm cho ai cũng nghĩ cô không tim không phổi. Thế nhưng Tống Tư Thần lại có thể nhìn thấy một mặt này của cô. Diệp Vũ Ca này... cùng lắm cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi.
Tống Tư Thần hắn chưa bao giờ giống cô. Thế giới của hắn dạy hắn cách tàn nhẫn, ngay cả khi hắn còn là một đứa trẻ. Đôi lúc hắn nghĩ trái tim hắn chai sạn rồi, chẳng màng đến thứ gọi là tình cảm mà con người bình thường ai cũng phải có.
Nhìn Diệp Vũ Ca như vậy, có hay không trong lòng hắn có chút nhói nhói. Hắn không nghĩ bản thân hắn cũng có thể như cô. Bởi hắn với cô tuy cùng một vạch xuất phát nhưng con đường của cả hai lại là hai đường song song.
Biệt thự lúc chín giờ đêm, Tống Tư Thần ngồi trong thư phòng, bên trái là văn kiện cần xử lý của tập đoàn Đế Quốc, bên tay phải là công việc của Hắc Sát. Hắn đi đi lại lại giữa hai mặt tối sáng của xã hội, chẳng biết là loại người tốt hay là xấu. Nếu tốt, hắn có quyền được yêu thương, nhưng xấu, hắn chẳng có tư cách đó. Hắn miết miết mi tâm, thở dài một hơi thật mệt mỏi. Ngả người ra ghế lớn, hắn nhắm mắt đăm chiêu một lúc, điện thoại trên bàn đổ chuông.
Không có tên, hắn nhìu mày rồi bấm nghe.
“Chào Tống thiếu, tôi là Vân Hạo...”
Hứa Tấn Phong sau lần ngất xỉu thì thân thể suy nhược hẳn đi, Tần Gia Duyệt cả ngày ở nhà bồi ông, Vân Hạo cũng đi đi lại lại bận rộn.
“Ta nói rồi, ta chỉ hơi mệt một chút thôi, không vấn đề gì đâu.”
“Một chút cũng phải nghỉ ngơi, nếu không sẽ mệt nặng thì làm thế nào.”
Tần Gia Duyệt ngày nào cũng như con chim nhỏ bên cạnh ông chăm sóc cho ông. Ông đối với cô cũng là thứ tình cảm phụ tử, nhưng trước đến giờ, ông là luôn thương yêu Diệp Vũ Ca hơn.
“Vũ Ca dạo gần đây có về không?”
“Cô ấy sao? Hừ! Lúc lão đại ngất có về một lúc, sau đó liền đi, vẫn là không đợi người tỉnh lại.”
Ông gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.
“Không trách được con bé, nó bây giờ làm việc cho người ta, cũng phải biết cân nhắc.”
“Người vẫn là bênh Vũ Ca như vậy.”
“Không phải ta bênh Vũ Ca, ta chỉ đang lo cho con bé sống xa nhà không quen, sợ uất ức. Gia Duyệt con cũng đừng hơn thua với con bé nữa.”
“Từ nhỏ người vẫn luôn chiều Vũ Ca hơn, bảo sao con không hơn thua.”
“Con cũng lớn rồi, hai mươi tư tuổi rồi còn như vậy nữa.”
“Lão đại, tuy con hơn thua nhưng con đâu có ghét cô ấy, Vũ Ca dù gì cũng là muội muội đồng môn, không có nghĩa thì cũng có tình...”
“Đúng vậy, vậy nên trước lúc ta có qua đời, điều ta muốn nhất vẫn là các con hoà thuận.”
“Lão đại người đừng có nói như vậy, ngài mới sáu mươi thôi, đừng có nói gở.”
“Ta còn phải chứng kiến con và Vũ Ca thành gia lập thất nữa ta mới yên lòng.”
Ông ho hai tiếng, Tần Gia Duyệt tiến đến xoa lưng cho ông, trên môi ông vẫn giữ nụ cười.
Vân Hạo đứng ngoài cửa nghe hết những điều này, anh cụp mắt xuống, lặng lẽ rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
16 chương
42 chương
67 chương
99 chương
9 chương
10 chương