Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 51 : Chân tình của Giang Tử Ngang

Bởi vì bệnh thần kinh xui xẻo, nên ngày hôm nay tâm trạng ta rất thoải mái. Ta cố ý cho Phượng Thanh Hà, Thanh Trúc, Thủy Vũ Mị, Nhược Nhan tỷ đến Nguyệt Quang tiểu trúc ngắm cảnh. Nguyệt Quang tiểu trúc phong cảnh tuyệt đẹp như vậy nếu chỉ có mình ta ngắm thì thật là uổng.  Trước mắt ta nghĩ phát triển Bách Hiểu Đường, cho nên nghiên cứu báo chí cùng tin tức. Phó chủ biên cùng chấp bút biên tập đương nhiên cho con khỉ Lục Tây Lâm đó làm, phương án cụ thể thì bàn sau...  "Ý Vân."  Có người gõ cửa, không nhìn cũng biết là bệnh thần kinh, hắn lại đến đây, đến tìm phiền toái a?  "Bệnh thần kinh, nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi tránh xa ta chút, có cái gì ở bên ngoài nói, ta còn chưa có mặc y phục, đừng tiến vào." Ta liền mượn một cái cớ nói, ta chính là không muốn nhìn thấy mặt hắn.  "Mộ Dung Ý Vân, nàng đừng đùa cợt ta nữa." Bệnh thần kinh hôm nay kiên nhẫn tựa hồ không tốt, bắt đầu phát hỏa. Hắn tâm tình không tốt, ta cũng không phải có hảo tâm.  "Bệnh thần kinh, ta cảnh cáo ngươi, đây là địa bàn của ta, ngươi tốt nhất thành thật một chút."  "Mộ Dung Ý Vân, nàng chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ đều biết Nguyệt Quang tiên tử chính là Mộ Dung Ý Vân?" Lời này hắn từng hỏi ta không dưới một lần.  "Bệnh thần kinh, nếu ngươi muốn nói thì nói, ta không thể quản ngươi, nhưng là cả đời ta hận ngươi, ngươi một lần rồi lại một lần muốn phá hư thanh danh của ta?"  "Mộ Dung Ý Vân, chính nàng tự hủy thanh danh của mình, liên quan gì tới ta?" Định phủi tay, hảo nam nhân!  "Bệnh thần kinh, ngươi quên sao, vì sao ta phải tự hủy thanh danh, không phải vì ngươi còn vì ai, nếu không phải ngươi tự nhiên muốn cưới ta, đâu nên cớ sự này? Nếu ngươi không cầu hôn, ta vẫn là Mộ Dung nhị tiểu thư bình bình đạm đạm ở trong nhà, sợ rằng giang hồ còn không biết đến nhà Mộ Dung có nữ tử thứ hai đâu."  Bệnh thần kinh trầm ngâm, có phần áy náy nói: "Ta không đến cùng nàng cãi nhau, ta với nàng nói chuyện."  "Không cần."  "Ta tiến vào." Hắn nói rồi mở cửa đi vào, ta hướng cửa nhìn thoáng qua, không tức giận nói: "Bệnh thần kinh, ngươi đột nhập khuê phòng nữ nhi có gì chỉ giáo?"  Hắn trừng mắt một cái nói: "Thủy Vũ Mị phóng vào áo ta bọ cạp độc."  Ta phác xích cười, đưa ra thuốc giải: "Lấy đi, bổn cô nương lấy từ chỗ Vũ Mị."  Hắn cầm thuốc giải, ném qua cửa sổ, cười nói: "Tiểu độc, huynh đệ của ta Y Dục Thành chẳng lẽ chỉ có danh hão thần y?"  Nghe thế, ta có chút tiếc, không hờn giận nói: "Ngươi tới làm gì?"  "Chuyện hôm nay... nàng đừng để trong lòng..." Dát, ta còn tưởng hắn tới báo thù. Nhìn hắn bộ dạng hổ thẹn, thái độ cường ngạnh không thấy, ta lấy thản nhiên nói: "Không có việc gì, nhưng là sau này đừng có động tay động chân với ta."  "Nàng cho phép ma đầu đối với nàng động tay động chân, thậm chí là một thân thanh bạch?" Uy, hắn không phải đang ghen?  Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có vài tia tiếu ý: "Bệnh thần kinh, ta phải nói cho ngươi một việc, ta là vị hôn thê của hắn, sớm muộn cũng là phu thê, ta cùng hắn thế nào phải hỏi qua ngươi sao?"  "Ta nói rồi, một ngày nào đó ta phải cưới nàng về."  "Quên đi, ngươi nghĩ bổn cô nương còn là Mộ Dung Ý Vân? Ngoan ngoãn bị cha sắp đặt? Không phải uy hiếp ngươi, nếu muốn cưới ta về trước hết hỏi thăm thế lực của Bách Hiểu Đường ra sao, lại hỏi xem vị hôn phu của ta và thực lực ma giáo ra sao."  Ta trên mặt đều là nét khinh bỉ, phỏng chừng từ khi xuất đạo tới nay hắn chưa từng gặp qua vẻ mặt khinh bỉ này. Vừa nhắc tới Hàn, bệnh thần kinh biểu tình mất tự nhiên. Trước mắt, hắn thần tình phẫn nộ, con ngươi tựa như phun hỏa. Hắn đem mặt chậm rãi lại gần, ta có thể nghe rõ tiếng hắn hít thở. Ta vừa định đem đầu rời đi, bệnh thần kinh một phen khóa trụ cằm của ta, hôn trụ môi anh đào. Đầu óc ta đảo đảo một chút, làm gì?  Ta đột nhiên tỉnh ngộ, vội đẩy hắn ra, dùng sức sát môi, thuận tiện nhổ hết nước bọt. Ta khuôn mặt đỏ bừng, vừa giận vừa thẹn nhìn hắn nói không nên lời. Bệnh thần kinh nhún nhún vai, cười nói: "Chúng ta đã có da thịt chi thân, ta phải phụ trách với nàng!"  A, hảo ý tưởng. Ta bất giác cười ha ha, vẻ mặt tột cùng ngu ngốc: "Lại có thêm một kẻ muốn phụ trách với ta."  Ta thoát y ôm đại khối băng ngủ cả đêm tính sao, cùng Tư Đồ Dạ ngủ cùng một giường tính sao? Bệnh thần kinh bất quá chỉ là hôn ta một cái thôi.  "Giang mỗ là chính nhân quân tử, dám làm dám chịu."  Ta buồn cười: "Đừng nói dễ nghe như vậy, ta không thiếu người muốn phụ trách nha."  Hắn khóe miệng mỉm cười nói: "Ta ngày mai trên «Hành lộ nan» đánh bại nàng, trước mặt anh hùng thiên hạ cưới nàng về."  Ta thiếu chút nữa cười phun cả nước miếng vì ý nghĩ trẻ con của hắn: "Đánh bại thì thế nào, cũng lắm thì ngươi khi dễ nữ nhi yếu đuối, lại nói đánh bại ta, có giỏi đi đánh bại Hàn đi."  "Có một ngày nàng sẽ yêu thương ta." Đừng khẳng định như vậy, đúng là bệnh thần kinh. Ta trước đem Hàn ăn sạch, xem hắn còn gì để nói. Bệnh thần kinh đột nhiên cười khổ: "Nếu là hồi đó ta không vũ nhục nàng, nàng có chán ghét ta như vậy không?"  "Hẳn là không, nhưng là ta cũng sẽ không thích ngươi." Ta đối với câu nói của bản thân còn hoài nghi, nếu hắn không hưu ta ngày đó, e rằng còn không có cơ hội gặp Hàn, ta liền ngoan ngoãn làm lão bà của hắn.  "Phải không?" Hắn cười thê lương, ánh mắt vô vọng nhìn ta rồi quay đầu ra khỏi phòng. Nhìn theo bóng lưng hắn, ta khẽ thở dài, mặc dù ta không muốn làm tổn thương hắn, nhưng càng không thể thuận theo hắn, là hắn tự tìm khổ.