Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 50 : Chân tình của Tiểu Bạch

Thủy Vũ Mị nói: "Sẽ không, cùng lắm chỉ ngứa ngáy mấy ngày, không chết được."  "Tốt." Ta cười ha ha, bệnh thần kinh lần này không xong rồi. Nhưng nghĩ lại Thủy Vũ Mị tùy tiện có thể hạ độc thiên hạ đệ ngũ, thực lợi hại, về sau ngàn vạn lần không thể đắc tội nàng, nàng hướng ta phóng một con, ta...  Phượng Thanh Hà tỷ muội ôm bụng cười như nắc nẻ, ta lại thế nào cũng không cười được, đưa ta ra: "Đưa đây."  "Cái gì?"  "Thuốc giải."  "Cái gì?" Thủy Vũ Mị khó hiểu nhìn ta.  "Tỷ không phải đau lòng vì hắn đi?"  "Ta nợ hắn một ân tình." Ta thản nhiên nói, thực sự là như thế, dù gì ta cũng không muốn hắn bị thương tổn gì. Thủy Vũ Mị trong tay xuất ra một lọ nhỏ, không tình nguyện đưa cho ta.  "Đây."  Ta tiếp lấy, nhẹ nhàng cất vào người, chút nữa đưa cho bệnh thần kinh.  "Sư tỷ." Bách Hiểu Sinh đuổi tới. Ta "Ân" một cái nói: "Không tiếp đón khách nhân, tới đây làm gì?"  "À, chỉ là vì tỷ ta có làm một tòa Nguyệt Quang tiểu trúc, có muốn đi xem?"  Đã sớm thấy, ta khẽ thở dài, Tiểu Bạch, ngươi vì sao còn thích ta?  "Được, đi thôi, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Ta lại nói với mấy nàng xung quanh: "Không cần theo ta, Mị nhi, đừng gây chuyện thị phi."  Nhận một tiểu muội như vậy không hiểu là phúc hay họa, nàng nghĩa khí lắm, nhưng quá đơn thuần đi, lại lợi hại không ít, không biết về sau còn gây ra thị phi gì?  Đối với sự việc xảy ra hôm nay, thủ tịch phóng viên Lục Tây Lâm có ghi lại một đoạn: Nguyệt Quang tiên tử cùng Cố đại tiểu thư, Y đại tiểu thư đồng thời đi đến đại sảnh, mọi người đều biết Cố đại tiểu thư luôn luôn mang theo tám nha hoàn bất li thân. Chính là đi theo Nguyệt Quang tiên tử có phó đường chủ kiêm thủ tịch phóng viên tổ Thiên Phượng Thanh Hà, thủ tịch phóng viên tổ Huyền Phượng Thanh Trúc của bản đường. Oa, điều không thể tin được chính là, người luôn luôn cuồng vọng không kiềm chế được Anh Hoa cung chủ Thủy Vũ Mị cư nhiên cũng cam tâm đi theo phía sau nàng. Mặt khác, còn có ba mươi nha hoàn tổ Hoàng của bản đường. Ta Lục Tây Lâm xuất đạo mười năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua ai khoa trương như vậy. Lần đầu tiên thấy có người khoa trương như vậy, đương sự cư nhiên là đường chủ bản đường, Lục mỗ lại cảm thấy được gia nhập bản đường là việc cả đời này ta làm đúng nhất... Phát cái quảng cáo, bản đường trước mắt nhanh chóng mở rộng, chiêu mộ số lượng lớn phóng viên tài giỏi, nếu ngài là thanh niên có học thức... Có tinh thần bát quái... Bản đường một mực hoan nghênh, bản đường đãi ngộ ưu hậu, lại có Nguyệt Quang tiên tử lãnh đạo anh minh như thế....  Đường chủ bản đường ở trước mắt tất cả mọi người, lại cùng Giang Tử Ngang nắm tay, đột nhiên lắc thân mình một cái, ngồi ở bên người hắn. Ở nửa canh giờ kế tiếp, đường chủ bản đường cùng Giang trang chủ cúi đầu thì thầm. Ở nửa canh giờ này, không hề nói láo đích thực Giang Tử Ngang cười rất nhiều lần. Ở lúc hai người đàm đắc chính hoan (tám), Anh Hoa cung chủ đột nhiên xen vào, Giang Tử Ngang tựa hồ muốn nói ra lời bất nhã, tiên tử cư nhiên cười, đem thức ăn bón cho Giang trang chủ. Hai người quan hệ đã muốn thân mật như thế? Hay là... Chẳng lẽ... Có lẽ.... Có thể... Bản phóng viên vẫn còn kinh ngạc, đã thấy đường chủ bản đường thân mình chấn động, tiến vào trong lòng ngực hắn... Ngay sau đó, Thủy Vũ Mị kêu to một tiếng "Ngươi như vậy làm sao giải thích với tỷ phu?", tiên tử cư nhiên là hoa có chủ? Hắn rốt cuộc là ai? Tiên tử phản ứng lại, một bàn tay đánh ở trên mặt Giang Tử Ngang. Giang mỗ chịu đau nhưng không có tức giận, ngược lại ngoan ngoãn đưa mặt cho tiên tử tát, trời ơi, hắn cư nhiên nói tiên tử thích là được. Người trong giang hồ đều biết người sợ lão bà nhất chính là Mục Hàn giáo chủ, kỳ thật mọi người sai lầm rồi, người đứng thứ nhất phải là Giang... Ta còn không kịp ghi chép lại, Giang mỗ lại đã bị Thủy Vũ Mị uy hiếp, thậm chí phó đường chủ bản đường cũng nói ra lời uy hiếp. Các nàng nói trong lúc đó, tất cả đều đề cập một người — trượng phu của Nguyệt Quang tiên tử, đương nhiên, cũng có thể là vị hôn phu. Biết vị hôn phu là gì không? Chính là phu quân tương lai... (Mọi người: Vô nghĩa) Người này rốt cuộc là ai? Cư nhiên dám không đem thiên hạ đệ ngũ, chủ nhân của một trong tam đại thế gia Giang Tử Ngang đại hiệp không để vào mắt? Chẳng lẽ... Có lẽ... Hay là... Người nọ là đường chủ đương nhiệm của bản đường? Chẳng lẽ là Thiếu Lâm Vô Trần đại sư? Chẳng lẽ là phái Võ Đang - Hoa Hiển Tử đạo trưởng? Chẳng lẽ là... Mộ Dung lão tiên sinh... Hay là... Chẳng lẽ là... Trong tầm mắt hiện tại, chỉ có thể là vài vị ứng cử viên sáng giá này, bản phóng viên quyết định tiến hành giám thị đối với vài vị này......  Nguyệt Quang tiểu trúc, sạch sẽ tinh tươm, tuy nhỏ nhưng rất thoải mái, từ đây nhìn ra đình đài lầu các xung quanh thực sự rất hợp lí, hẳn là rất công phu mới thiết kế được như vậy. Tiểu Bạch vừa ngắm nhìn không gian vừa có chút vui vẻ nói: "Sư tỷ, nhìn thích không?"  Ta bất đắc dĩ lắc đầu.  Tiến vào phòng, trước mặt tú hoa mạn chướng, trang trí trang nhã, phía trên yên chi thủy phấn, vàng bạc trang sức, trên cửa sổ còn có một bức tranh cổ thập phần xa xỉ, còn có một giá sách nhỏ, cổ thư ngăn nắp. Ta tùy tiện ngắm nhìn, cười khổ vẫn là cười khổ.  "Sư tỷ, thích không?" Tiểu Bạch vẫn là ý cười. Ta ảm đạm cười: "Ngồi đi, ta có chút chuyện quan trọng muốn nói."  "Sư tỷ, lại có tâm sự?" Ta bình thường khuôn mặt đều bát nháo, nay lại thể hiện ra tâm sự, thực không quen. Ta ngồi xuống cạnh hắn, thở dài nói: "Ngươi trở về hiện đại đi, ta không trở về được, ta phải vĩnh viễn ở đây."  Hắn thân mình run lên: "Tỷ..."  "Ta yêu một người ở đây, vì hắn ta có thể buông bỏ hết thảy."  Tiểu Bạch sắc mặt phức tạp nhìn ta: "Sư tỷ, không có khả năng, sao có thể yêu một người cổ đại?"  Ta lắc đầu cười khổ: "Không biết, ta chính là yêu hắn, cảm tình đến, ai cũng ngăn không được. Ta thực yêu hắn, thực yêu thực yêu, cho nên ta không trở về hiện đại. Đúng rồi, còn nhớ rõ Tiểu Bình trước kia cùng học chung một ban với chúng ta không? Nói cho nàng ta ở trong này tốt lắm."  "Tỷ thật sự thích Mục Hàn?" Tiểu Bạch cau mày.  Ta trịnh trọng gật đầu nói. "Chính là hắn, có lẽ từ ngày đầu tiên gặp hắn, ta cùng hắn đã nhất định dây dưa không rõ, hắn luôn náo loạn tâm của ta."  Tiểu Bạch thở dài một tiếng, "Tỷ chung quy quên mất còn có sư đệ a."  "Ngươi nói cái gì?" Ta cố ý giả vờ khó hiểu hỏi, kỳ thật, tâm tư của hắn ta có thể không biết sao?  Hắn cuống quít cười, che dấu sự luống cuống của mình, "Không có gì, chính là ngươi không trở về, làm sao ăn nói với thời không đại thần?"  "Chúng ta đã nói qua, ta vĩnh viễn không trở về. Ngươi chuẩn bị một chút, để hắn đưa ngươi đi, trả cho ngươi tuổi trẻ." Ta nâng mắt nhìn hắn chăm chú, "Cảm ơn ngươi nguyện ý giúp ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngươi vĩnh viễn là tiểu học đệ (đàn em trong trường) của ta."  Khóe miệng hắn gợi lên một mạt cười khổ, "Cảm ơn gì chứ? Chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi."  Ta cười ha ha, "Bách tiên sinh, ngươi đừng như vậy, ngươi hiện tại chính là võ lâm tiền bối nổi tiếng, không phải tiểu học đệ kia, ta còn muốn dựa vào ngươi kiếm cơm ăn."  "Ba ngày sau chính là ngày hội «Hành lộ nan», ta ở ba ngày sau chính thức thoái vị, đem chức đường chủ vị truyền cho ngươi." Hắn thần sắc im lặng, nhìn mơ hồ phía bên ngoài cửa sổ.  "Có làm đường chủ hay không không quan trọng, quan trọng chính là có thể cùng hắn ở một chỗ." Không phải ta cố ý phụ ngươi, hãy quên ta đi. Ngươi thích ta ba mươi năm, phần tình ý này ta không biết hồi báo như thế nào. Điều ta có thể làm chính là chúc phúc cho ngươi.  Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, đứng lên nói: "Sư tỷ, ta biết các ngươi đều khinh thường lễ giáo thế tục, chính là sư đệ ta đến cổ đại bao nhiêu năm, ta biết cổ nhân bọn hắn chính tà rõ ràng. Lấy thân phận nhị tiểu thư Mộ Dung gia của ngươi, ở cùng một chỗ với hắn chỉ sợ sẽ bị rất nhiều người kỳ thị. Ngươi về sau là đường chủ Bách Hiểu đường, chỉ sợ Bách Hiểu đường cũng gặp tai họa."  Ta châm chọc cười, "Nghĩ muốn ta đường đường là một người con gái có tri thức của thế kỷ 21, lại sợ một đám lão già lỗi thời bọn hắn? Không cần lo lắng cho ta." Ngoài miệng như vậy nói, trong lòng sao không rõ ý tứ của hắn, thậm chí thật sự có vài phần lo lắng.  "Thôi thôi, tính tình của ngươi ta biết rồi, ngươi đã quyết định việc gì, chín con trâu kéo cũng không trở lại." Lão Bạch bất đắc dĩ thở dài.  "Đúng rồi, ngươi khi nào thì đi? Làm sao liên lạc với thời không?"  "Luôn luôn là thời không tự mình liên hệ với ta, rốt cuộc khi nào thì trở về ta cũng không biết chính xác, chờ hắn tìm ta đi." Lão đầu thời không chết bầm, quả thực chính là lừa gạt. Chúng ta tìm không thấy, hắn lại tùy thời có thể tìm chúng ta, không công bằng, ta phải trách cứ hắn.  Ta đột nhiên nhớ tới Lục Tây Lâm cười to nói: "Lục phóng viên được ngươi huấn luyện thật là tốt, chuyên nghiệp a, thật sự là lợi hại. Ở cổ đại bốn phía phát dương tinh thần bát quái, ha ha..."  Tiểu Bạch cũng nhịn không được cười nói, "Ta nào biết hắn có tinh thần bát quái như vậy? Bất quá hắn thật sự rất chuyên nghiệp."  "Hơn nữa công việc căng thẳng, ta còn muốn phát hành báo chí, vậy cho hắn làm chấp bút chủ biên."  Tiểu Bạch gật gật đầu, "Sư tỷ ngươi thật thông minh, lượng tiêu thụ nhất định không tồi."  Ta vỗ vỗ bả vai hắn, "Ngươi cũng không tệ a, xuyên qua đi vào cổ đại, ngươi cư nhiên thành chủ nhân của võ lâm đệ nhất bang phái, ta thật sự là rất bội phục a."  Tiếp theo, Tiểu Bạch dẫn tới một đống nha hoàn, cho ta chọn lựa, ở trong đám nữ nhân đó, ta phát hiện Ngân Đào. Ta luôn không thích có nhiều người theo sau, liền tuyển Ngân Đào. Ngân Đào nhìn thấy ta, cũng có vẻ kinh ngạc. Nàng thật sự không nghĩ đến, "tiểu tình nhân" của thiếu gia cư nhiên chính là đường chủ tương lai. Ở thời điểm ta đi qua trước mặt nàng, nàng hết sức cúi đầu, ta lộ ra một nụ cười thập phần gian trá, chỉ chỉ nàng, nói: "Là nàng, người khác đều lui xuống đi."  Một lát sau, ta cùng Ngân Đào ở một mình trong phòng của ta.  Ta cười mị mị nhìn nàng, nàng vẫn cúi đầu, cả người không được tự nhiên.  Rốt cuộc, ta nhàn nhàn mở miệng, "Mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt, gần đây có tốt không?" Vô nghĩa, chúng ta vừa mới thấy hôm qua.  "Hồi đường chủ, nô tì tốt lắm." Nàng có vẻ không được tự nhiên.  "Ta cũng không có ý gì, ta muốn hỏi ngươi, Tư Đồ Dạ đêm đó tính làm cái quỷ gì?" Vấn đề này đã sớm muốn hỏi.  "Hồi đường chủ, nô tì không biết. Ngày hôm qua thời điểm cơm chiều, thiếu gia phái nô tì đi thỉnh tiểu thư, mặt khác cái gì cũng không nói."  "Phải không?" Ta vẻ mặt viết ba chữ "ngươi nói dối".  "Đúng vậy, nô tì không dám nói dối." Nàng vẫn là một bộ dạng nha hoàn tiêu chuẩn, cũng hỏi không ra cái gì, ta phất tay, "Đi xuống đi, ngươi về sau liền theo ta lăn lộn."  "Dạ." Nàng liền đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.  Nàng mới đi ra, ta nghe được thanh âm nói chuyện, tựa hồ là Ngân Đào nghị luận cái gì với người nào đó.  "Ai ở bên ngoài?" Ta nhàm chán hỏi.  "Tư Đồ Dạ cầu kiến sư bá." Thanh âm của Tư Đồ đại soái ca ở bên cạnh lỗ tai ta vang lên. Ha ha, ngày hôm qua còn cùng ta ngủ một chỗ, nguyên ngày hôm nay bộ mặt hắn đều như quả mít rụng.  "Tiến vào đi." Ta nói rồi nâng ly trà trên bàn, uống một ngụm.  "Tư Đồ Dạ bái kiến sư bá." Hắn nói xong thi lễ.  Ta nhịn không được cười nói: "Ta nói đại ca, ngươi đừng như vậy, tuổi ta còn thua ngươi, ngươi như vậy ta thực không thoải mái a. Phượng Thanh Hà bảo ta tỷ tỷ, ngươi gọi ta Nguyệt Quang là được."  "Không thể rối loạn quy củ." Hắn cư nhiên trả lời theo quy củ.  Ta liếc mắt nhìn cái ghế, "Ngồi đi, đừng khách khí như vậy. Ở sau lưng người khác, chúng ta chính là bằng hữu." Hắn ngồi xuống, vẫn là có vài phần không được tự nhiên.  Ta cười nói: "Có cái gì thì nói, cứ coi như ta là tiểu cô nương kia, đừng đem ta giống như sư phụ ngươi."  "Tư Đồ Dạ ngày hôm qua mạo phạm, thỉnh sư bá tha thứ." Nói xong hơi hơi cúi đầu.  Ta bất đắc dĩ hừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai hắn, "Ta nói đại ca a, ngươi đừng như vậy được không? Ta thực không quen. Ngươi xem xem Phượng Thanh Hà, Thủy Vũ Mị theo ta đều rất tự nhiên? Ta không phải là người câu nệ tiểu tiết."  "Sư bá chính là sư bá, Tư Đồ Dạ không dám mạo phạm."  Ta mắt trắng dã liếc hắn một cái: "Ngươi cái hổn đản, ngày hôm qua còn mời ta uống rượu, hôm nay liền biến sắc? Ngươi bao nhiêu tuổi?"  "Hồi sư bá, sư điệt năm nay hai mươi lăm." Thiết, tuổi quả nhiên so với ta còn lớn hơn.  "Ta mới hai mươi ba, ngươi bảo ta sư bá, ta thẹn thùng, ngươi hiểu không?" Ta nói không được tự nhiên miết miết miệng, "Về sau kêu ta là Nguyệt Quang được rồi, kêu sư bá ta không quen, đây là mệnh lệnh."  "Nguyệt Quang." Hắn khó xử kêu lên một tiếng, biểu tình so với muốn chết cũng không sai biệt lắm.  Ta khẽ gật đầu. "Đúng rồi, chúng ta là hảo bằng hữu, miễn hết lễ nghi đi. Ngày mai ta mời ngươi uống rượu, thế nào?"  "Cái này..."  "Sao, còn có việc gì?"  Hắn cuối cùng lộ ra một nụ cười thập phần khó xử: "Được."  Ta nhìn ra ngoài cửa, hạ thấp thanh âm hướng hắn nói: "Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"  "Ngươi nói đi, ta có thể liền tận sức."  Ta nhìn hắn, nói từng tiếng rõ ràng: "Ta muốn điều tra chân tướng hai mươi năm trước của Độc Cô gia, năm đó hung thủ đồ sát Độc Cô gia cuối cùng là ai, giúp ta tra."  "Được, ta giúp ngươi." Hắn nói xong chợt nét mặt đại biến: "Ai?" Nói rồi nhảy ra ngoài, dò xét xung quanh.  "Có người nghe lén?" Ta vốn đã biết nhưng vẫn hỏi lại, cũng nhìn xung quanh nhưng không phát giác ra cái gì. Đúng rồi, bệnh thần kinh còn bị bò cạp cắn, không biết hiện tại ra sao. Ta đương nhiên biết hắn không chết được, nhưng khổ sở là đương nhiên. Quên đi, trước cho hắn chút đau đớn, sau này miễn bám theo ta. Để hắn biết bản cô nương không phải dễ ăn hiếp.