Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 208 : Chấp niệm (3)

Đi tới trên cầu Nại Hà, Giản Chỉ Hề quen thuộc chào hỏi Mạnh Bà. Giống như trước không uống Mạnh bà thang liền nhảy vào luân hồi. Trên đường hoàng tuyền vốn tối tăm đã kết một tầng băng, quỷ hồn qua lại đều chết cóng. Trong vòng mười trượng, không có một ngọn cỏ, quỷ hồn nào dám đến gần Thương Lăng. Sắc mặt hắn mười phần âm trầm, mỗi một bước đều đi cực kỳ thong thả. Lúc này, một đạo ánh sáng màu xanh biếc lóe lên, Vu Sơn Thần Nữ Dao Cơ xuất hiện ở trước mặt Thương Lăng. “Thương Lăng Thượng Thần, dựa theo mệnh cách ngài còn năm mươi năm nữa mà, sao ngài lại không sống tiếp? Có phải Tư Mệnh ở sau lưng làm cái gì hay không?” Vẻ mặt Thương Lăng đột nhiên lạnh đi, hắn nói: “Hình như cô quản nhiều quá rồi. Còn nữa, cô có vẻ cũng không có tư cách xem trộm mệnh cách đâu?” Bị Thương Lăng nghẹn một câu như thế, sắc mặt Dao Cơ tái nhợt, thần sắc có chút rối rắm. “Thương Lăng Thượng Thần, ta chỉ quan tâm ngài thôi, ta không có ý đó, ta...” “Nếu như cô rảnh có thể xin đến U Hư Giới chiến đấu, bên đó đang thiếu người. Ta chỉ nói một lần, không được nhìn trộm chuyện của ta.” Vẻ mặt Thương Lăng băng lãnh, trong giọng nói không chừa bất cứ tình cảm gì. Thân thể Dao Cơ run nhẹ, cắn môi, vẻ mặt ủy khuất. Nhưng mà Thương Lăng không nhìn thẳng nàng ta, tiếp tục đi về phía trước. Dao Cơ không cam lòng, thế nhưng Thương Lăng quá băng lãnh, tuyệt đối không biết thương hoa tiếc ngọc. Nàng ta xoay người rời khỏi Địa Phủ. Thương Lăng từng bước một chậm rãi nặng nề đi tới, bỗng nhiên, hắn dừng lại phía trước Đá Tam Sinh. Ánh mắt rơi vào trên hai cái tên khắc phía trên Đá Tam Sinh. Hắn khẽ nhíu mày một cái, do dự một chút, sau đó vẫn đi tới bên cạnh Đá Tam Sinh. Nhẹ nâng tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cái tên kia. Dần dần từng nét trong hai cái tên kia được khắc lại một lần, so với lần khắc trước đó còn sâu hơn ba phần. Khắc xong, Thương Lăng ngẫm nghĩ, phất tay lên, trực tiếp xóa đi những cái tên bên cạnh hai cái tên đó, chừa lại một mảng lớn. Sau khi làm xong, hắn dừng tay lại, nhướng mày, lẩm bẩm: “Nhàm chán ” (Editor: nhàm chán mà ngài còn làm =.=) Sau đó, hắn liền đứng dậy đi không thèm quay đầu lại. Đi một đoạn, sau đó Quỷ sai giáp lạnh run cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh Thương Lăng. “Thương Lăng Thượng Thần, mời ngài tới bên này, đến giờ ngài đầu thai rồi.” “Tư Mệnh đâu?” “Thương Lăng Thượng Thần yên tâm, Tư Mệnh đại nhân đã vào luân hồi, nàng không làm lỡ thời gian, bây giờ ngài đi là kịp lúc.” Quỷ sai giáp tận lực ăn nói nhỏ nhẹ dễ nghe, hết thảy đều theo kế hoạch tiến hành, như vậy thì sẽ không làm vị thần này tức giận nhỉ? Ai biết Thương Lăng lại nhướng mày, nhiệt độ quanh thân chợt lại hạ xuống rất nhiều, Quỷ sai giáp lạnh đến mức trên y phục kết một tầng băng thật dày. Quỷ sai giáp cảm giác mình quá khổ rồi, rõ ràng chuyên nghiệp như thế nhưng vẫn đắc tội vị thần này thì phải? “Chạy trốn cũng nhanh đấy! Không phải rất không muốn luân hồi sao?” Thương Lăng nói xong không thèm quay đầu đi tới cầu Nại Hà. Để lại quỷ sai giáp đứng tại chỗ chờ rã đông. Hả? Thương Lăng Thượng Thần vừa mới nói cái gì? Ngài ấy làm sao biết Tư Mệnh đại nhân không muốn luân hồi? Trong đầu Quỷ sai giáp bắt đầu bịa đặt ra vô số phiên bản gian tình cố sự, sau đó âm thầm cười. Trên cầu Nại Hà, Thương Lăng tiếp nhận một chén Mạnh bà thang từ trên tay Mạnh Bà. Hắn do dự trong nháy mắt, trong lòng có chút nghi hoặc. Nhưng một lát sau hắn vẫn uống một hơi cạn sạch, nhảy vào trong luân hồi. >