Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 207 : Chấp niệm (2)
Giản Chỉ Hề đang định rời đi, chân còn chưa bước liền nghe trong dòng vong xuyên phía sau truyền đến giọng thê lương của Hạ Uyển Tình.
“Ha ha ha... Tư Mệnh, Thương Lăng... Vì sao? Ta không cam lòng, ta không cam lòng!”
“Lẽ nào đời này, còn đời đời kiếp kiếp sao, tốn hết mọi thứ cũng không có cách nào thu thập các ngươi sao?”
“Ta không phục, ta muốn giết ngươi!”
Hạ Uyển Tình gào thét, khuôn mặt dữ tợn, dáng vẻ khủng bố liều lĩnh nhào về phía Giản Chỉ Hề một lần nữa.
Giản Chỉ Hề thở dài một tiếng, đột nhiên cảm giác có chút thương cảm với Hạ Uyển Tình.
Chấp niệm quá sâu, oán niệm quá nặng, cầm lên được nhưng không bỏ xuống được, nhìn không thấu chuyện đời này, nhìn không thấu luân hồi này.
Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng hận, đặc biệt là loại người tội ác tày trời như Hạ Uyển Tình này.
Mười tám tầng địa ngục thích hợp nhất với ả.
Giản Chỉ Hề chả có một điểm đồng tình với ả.
Bây giờ ả đã tự làm mình thành dạng này, cực kỳ bi thảm không nỡ nhìn, toàn bộ đều là tự chuốc lấy.
Giản Chỉ Hề khoát tay, một đạo tiên lực đánh tới, trực tiếp đánh bay thân thể Hạ Uyển Tình vào trong nước sông vong xuyên.
Thật không may, Quỷ sai ất vừa mới mò được hạt đào trong sông vong xuyên, bị Hạ Uyển Tình va vào, hạt đào lại bay mất.
Quỷ sai ất triệt để phát điên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp ấn Hạ Uyển Tình vào trong nước sông vong xuyên, lấy ra một cái tỏa hồn liên vây ả lại.
“Hạ Triều Ca, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nguyền rủa ngươi...”
Hạ Uyển Tình còn chưa nói xong đã bị Quỷ sai ất lôi cổ kéo vào địa ngục.
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bảo ngươi đừng giày vò ngươi còn quậy phá, bây giờ đưa ngươi đi tầng mười tám!”
Quỷ sai ất vừa kéo ả vừa tức giận lẩm bẩm, càng lúc càng xa.
Giản Chỉ Hề thở dài, thật là chấp mê bất ngộ mà.
Nếu như nguyền rủa cũng có thể thành công thì nàng cũng không cần vất vả như vậy.
Giản Chỉ Hề quay người lại, đang định đi dạo chung quanh, Quỷ sai giáp đi tới.
“Ôi, Tư Mệnh đại nhân của ta, sao ngài còn đi dạo trong Địa Phủ vậy!”
Giản Chỉ Hề quay đầu bước đi mặc kệ hắn, nếu không phải hắn xuất hiện, không chừng nàng đã cuồng đánh Vu Sơn Thần Nữ Dao Cơ một trận, ngẫm lại đã thấy đáng tiếc ghê.
Phải biết rằng Dao Cơ cũng không phải thứ tốt lành gì, quan trọng hơn là cô ta đánh không lại mình!
Cơ hội tốt như vậy!
“Ngài đi nhanh đầu thai đi, đừng sai giờ.” Quỷ sai giáp bức thiết khẩn cầu.
“Giờ nào?”
“Ngài lần này nhập luân hồi trước Thương Lăng Thượng Thần.”
“À, vậy cứ từ từ đi, hắn còn phải sống ở nhân gian bốn mươi năm mươi năm nữa, ta đi dạo cả nửa tháng cũng chả sao.”
“Sao có thể ạ! Thương Lăng Thượng Thần trở về rồi!”
Chân Giản Chỉ Hề lảo đảo suýt chút nữa té sấp mặt.
“Cái gì? Ngươi gạt ta phải không?”
“Lừa ngài làm gì? Tư Mệnh đại nhân, Thương Lăng Thượng Thần đã bước vào đường hoàng tuyền rồi!”
Trong lòng Giản Chỉ Hề hồi hộp nuốt vài ngụm nước miếng.
Trước Đá Tam Sinh si ngốc chờ ba ngày cũng không chờ được hắn.
Bây giờ hắn đến thật, vì sao phản ứng đầu tiên của nàng là muốn chuồn mất?
“Hắn, hắn có nói gì với ngươi hay không?” Giản Chỉ Hề lắp bắp.
Quỷ sai giáp phàn nàn nói: “Sắc mặt ngài ấy khó coi cực kì, những nơi đi qua, trong vòng ba trượng đều đóng băng, lạnh đơ người. Cái dáng vẻ này, kẻ nào không sợ chết dám tới gần này?”
Giản Chỉ Hề sững sờ, tiêu rồi tiêu rồi.
Lỡ bị bắt thật phỏng chừng khó giữ được cái đầu.
“Vậy ta rút lui trước, gặp lại sau.”
Giản Chỉ Hề chạy lên cầu Nại Hà nhanh như chớp.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
121 chương
128 chương
15 chương
39 chương
16 chương