Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 209 : Phiên ngoại Hạ Thiên Túng (1)
Ta sinh ra ở hoàng gia, là con trai duy nhất của hoàng thất Hạ gia.
Vừa ra sinh liền đã định trước được chúng tinh phủng nguyệt, không lo cơm áo, vạn chúng sủng ái.
Năm ta ba tuổi một, hoàng muội ra đời.
Hoàng muội ra đời như bầu trời đêm tràn ngập đầy sao nhô lên một vầng minh nguyệt, chói mắt, lấn át mọi ánh sáng.
Nho nhỏ, mềm mại núc ních, chỉ cần liếc mắt, tim liền tan chảy.
Đến nay ta vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của muội ấy, khi đó trên vai bỗng thấy nặng thêm.
Đó là hoàng muội ta, ta muốn bảo vệ muội ấy.
Hoàng muội vừa sinh ra, sự sủng ái và nổi bật liền lấn át ta.
Nhưng ta không tức giận, cũng không khó chịu, ngược lại rất vui vẻ.
Bởi vì nàng là muội muội ta, là người ta phải bảo vệ, muội ấy hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc.
Hoàng muội ân sủng vô hạn nhưng xưa nay không điêu ngoa tùy hứng, có đôi khi muội ấy còn lý trí hơn cả ta.
Họa gì có thể gây, họa gì không thể, muội ấy làm rất đúng mực.
Thế cho nên mặc dù từ nhỏ đến lớn ta đều thay muội ấy cõng nồi, nhưng mỗi một lần đều phạt không nặng.
Thời gian trôi mau như nước chảy, hoàng muội từ một cái bánh bao trở thành một mỹ nhân duyên dáng yêu kiều.
Chỉ chớp mắt, muội ấy sắp cập kê.
Ta cảm thán thời gian quá nhanh, còn chưa nâng trong bàn tay che chở đủ liền đến tuổi thành gia lập thất rồi.
Ta rất lo lắng, người tương lai muội ấy gả không đối xử tốt với muội ấy bằng ta.
Hoàng muội ta nâng niu trong lòng bàn tay một ngày nào đó bị người khác làm hư, ta sẽ chịu không nổi.
Cho nên ta đang mong đợi ngày đó đến chậm một chút, ta có thể cưng chìu muội ấy lâu một chút, cho đến khi tìm được một người chân chính có thể phó thác.
Ngày đó rốt cục vẫn phải đến, lúc ta cùng hoàng muội trèo tường nhìn Hề Minh Húc.
Dù ta không muốn nhưng chỉ cần hoàng muội thích, ta đều sẽ thành toàn cho muội ấy.
Ta báo cáo tất cả cho phụ hoàng, để người tứ hôn cho họ.
Quyết định này của ta đẩy hoàng muội vào trong hố lửa, ta hối hận rất lâu.
Hoàng muội cự hôn, cự tuyệt thẳng thắn, cự tuyệt quyết liệt.
Muội ấy quỳ trọn một ngày trước Ngự Thư phòng, quỳ đến mức đau lòng.
Từ đó trở đi, ta liền bắt đầu căm hận Hạ Uyển Tình, chán ghét Hề Minh Húc.
Ở cái tuổi như hoa nở rộ, muội ấy lại phải ngồi xe lăn.
Vì chữa cho tốt tổn thương trên chân, hoàng muội đi Bích Ba sơn trang.
Thời gian muội ấy đi, ta luôn thấy áy náy, từ nhỏ đến lớn gây nhiều họa như vậy nhưng lần này ta gần như không thể tha thứ cho chính mình.
Sau khi hoàng muội khỏi bệnh trở về, ta tự mình đi đón muội ấy.
Thấy muội ấy hoàn hảo không chút tổn hại, lại hạnh phúc, sự áy náy của ta cũng dần được giảm xuống.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn muội ấy ta liền phát giác, một năm này sợ rằng muội ấy không chỉ ở Bích Ba sơn trang dưỡng thương.
Dung mạo, khí chất, còn có cảm giác tỏa ra trên người muội ấy đều khác biệt với trước kia sống an nhàn sung sướng trong cung.
Trên tay muội ấy lại có thêm một tầng chai sần mỏng.
Thay đổi dù rất nhỏ, che giấu dù tốt thì ta đều có thể phát hiện.
Ta thấy ở trong mắt, ghi ở trong lòng, muội ấy không nói, ta cũng không hỏi, càng không vạch trần.
Muội muốn làm loạn tùy muội, cùng lắm thì ta đi thu dọn tàn cuộc cho muội.
Ngày đầu tiên khi hồi cung, sau bữa cơm gia đình, ta tự mình tiễn muội về Triều Vân Cung.
Khi đó, ta nhìn muội ấy, duyên dáng yêu kiều, hai đầu mày khí chất ngút trời, đột nhiên cảm thấy toàn bộ nam nhân trong thiên hạ đều không xứng với muội ấy.
Thật không biết kẻ nào sẽ có phúc khí để cưới được muội.
Hoàng muội ta yêu thương nhất, hoàng muội ta nâng trong lòng bàn tay che chở suốt mười mấy năm qua.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
121 chương
128 chương
15 chương
39 chương
16 chương