Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 206 : Chấp niệm (1)

Sau khi Giản Chỉ Hề đầu thai thì dáng vẻ đã thay đổi. Bây giờ trở lại Địa Phủ, dáng vẻ lại thay đổi về dáng vẻ của Tư Mệnh. “Dù ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi!” Hạ Uyển Tình thê lương gào lên. Giản Chỉ Hề cắn quả đào một cái, vừa nhai vừa nói: “Vậy ngươi đối với ta là chân ái à.” “Hạ Triều Ca, ha ha ha, vậy mà ngươi cũng chết, ngươi cũng chết rồi!” Hạ Uyển Tình cười điên loạn khiến người ta dựng tóc gáy lên. “Theo ta vào mười tám tầng địa ngục đi, dù ta sống mãi không vào luân hồi, ta cũng muốn kéo ngươi theo chung!” Hạ Uyển Tình nói xong, oán khí tăng mạnh, bỗng nhiên nhào về phía Giản Chỉ Hề. Nhưng mà Hạ Uyển Tình còn chưa nhào tới trước mặt Giản Chỉ Hề, Giản Chỉ Hề phất tay lên, tiên lực tạo thành một cái kết giới trong suốt ở giữa hai người. “Rầm” một tiếng thật lớn, đầu Hạ Uyển Tình đụng vào kết giới bỗng nhiên bắn ngược trở về, rơi vào trong sông vong xuyên, đầu bị đụng lõm một khối. “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!” Hạ Uyển Tình đứng lên từ dòng vong xuyên, khiếp sợ nhìn Giản Chỉ Hề đang bình tĩnh gặm quả đào. “Việc xuống Địa ngục ngươi cứ đi một mình đi nha, đừng lôi kéo ta.” “Ha ha ha...” Hạ Uyển Tình cười to, thân thể dính nước sông vong xuyên oán khí càng ngày càng nặng, hai mắt đỏ ngầu, răng nanh dài ra, triệt để hóa thành lệ quỷ. “Ta chẳng những muốn ngươi xuống Địa ngục, ta muốn Hề Minh Húc cũng cùng xuống Địa ngục theo ta, vĩnh viễn không rời, ha ha ha...” Giản Chỉ Hề lạnh người lùi một bước, nàng và Quỷ sai ất khiếp sợ nhìn nhau, sau đó đồng thời quay đầu nhìn kẻ ngu ngốc Hạ Uyển Tình. “Lời này ngươi nói với ta thì được chứ đừng để hắn nghe thấy, ngươi sẽ hối hận.” Giản Chỉ Hề hảo tâm nhắc nhở. “Hối hận? Ta không có gì hối hận, hai người các ngươi, ta sẽ không bỏ qua kẻ nào đâu!” Cuối cùng Quỷ sai ất thật sự nhìn không nổi nữa. “Bà cô ơi, ngươi tỉnh táo chút đi, chỉ với chút đạo hạnh này của ngươi, đạo sĩ lợi hại một chút đều có thể thu phục chớ đừng nói tới hai vị tổ tông này, ngươi không thể chọc vào đâu.” Hạ Uyển Tình sững sờ, lúc này nàng mới chú ý tới Quỷ sai ất bên cạnh dường như rất tôn kính Hạ Triều Ca. “Có ý gì?” Quỷ sai ất liếc mắt nhìn Giản Chỉ Hề, được nàng ngầm đồng ý mới mở miệng giải thích. “Vị trước mặt ngươi chính là Tư Mệnh đại nhân, một vị khác trong miệng ngươi là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy tiên giới, quỷ thần gặp hắn đều phải cung kính, Thiên Đế đều phải nhượng bộ ba phần, muốn tiêu diệt ngươi, một giây cũng không kịp ngáp.” Giản Chỉ Hề càng nghe càng thấy sai sai. “Ể? Ngươi sao lại thế này? Giới thiệu ta có bốn chữ, giới thiệu hắn cả vạn chữ vậy!” Quỷ sai ất vừa nghe vội bổ sung: “Tư Mệnh đại nhân là Tư Mệnh thiên giới, Tư Mệnh đại nhân... Ặc... Chính là Tư Mệnh... đại... nhân...” “...” Một khắc này, nội tâm Giản Chỉ Hề tan vỡ. “Bỏ đi, ngươi tự thu xếp đi, ta đi đây.” Giản Chỉ Hề ăn xong quả đào, tiện tay ném hạt đào vào trong vong xuyên. “Tư Mệnh đại nhân, ngài cũng không thể ném loạn đồ vật, lỡ như hạt đào này nẩy mầm trong dòng vong xuyên, được oán khí tẩm bổ, phát triển thành oán thụ đó!” “Sao vậy được? Đó là quả đào ta lấy từ chỗ lão đầu Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, đào tiên đấy.” “Cái…, cái gì? Đào tiên!” Mang hạt đào về trồng, vậy thì có lời rồi! Quỷ sai ất vừa nghe liền không chút nghĩ ngợi nhảy vào sông vong xuyên đi tìm hạt đào. Giản Chỉ Hề cong môi cười, cho ngươi đắc tội ta nè.