Công Thật Không Ngại Trước Sau
Chương 16
Giữa trưa vừa tan tầm Quý Cạnh Trạch bay nhanh chạy ra khỏi đơn vị, Trần Thuật gửi tin nhắn cho cậu, nói đến thăm cậu. Cậu chuyển hai con phố tới một chỗ rất kín đáo mới tìm được xe Trần Thuật, trong lòng thầm oán lão hồ ly này thật sự rất giảo hoạt, đến thăm mình cũng làm như đặc vụ chắp đầu. Nhưng đồng thời cũng cảm kích, người cẩn thận như Trần Thuật vậy, có thể làm ra việc thế này, cũng coi như không dễ dàng, đại khái là vài ngày không gặp mặt, thực sự nhớ mình.
Nghĩ như vậy, Quý Cạnh Trạch cũng có vài phần kích động, đáng tiếc không phải bãi đỗ xe ngầm, nếu không có phải là cũng có thể làm một cú xe chấn cái gì... Cậu kéo cửa xe, trong nháy mắt tất cả ý đồ xấu đều tan thành mây khói, trong xe Trần Thuật toàn là mùi thức ăn, thấy cậu lên xe, một đống lớn nhỏ bày xung quanh, tất cả đều là đồ ăn.
"Cậu cảm giác thế nào?" Trần Thuật hỏi.
Quý Cạnh Trạch mộng: "Cái gì cảm giác thế nào?"
Trần Thuật nghẹn: "Ngày hôm qua không phải uống nhiều sao!"
"A~~" Quý Cạnh Trạch lúc này mới kịp phản ứng, cười hì hì nói: "Tôi không sao." Bộ dáng tùy tiện của cậu cũng xác thật không giống có chuyện, xem từng cái hộp cơm, không phải cháo trắng thì là đồ ăn nhẹ, xoi mói: "Thịt đâu, sao anh làm như là hầu hạ phụ nữ đến tháng vậy?"
"Cậu cũng từng đến tháng à? Biết rõ ràng như vậy!" Trần Thuật thấy cậu đã manh mởn trở lại, cái gì cũng quên, trong lòng thở dài một hơi, tên ngốc này chính mình không coi trọng bản thân, ngược lại khiến y càng đau lòng. "Ăn thanh đạm chút đi, sau này cũng đừng hướng chết uống như thế."
"Đã nói không có việc gì, sao anh hôm nay lại đảm đang thế đâu, quả là vợ yêu của tôi~"
"Muốn ăn đòn đi! Nói lại!"
"Là người đàn ông của tôi, người đàn ông của tôi!" Quý Cạnh Trạch cười sửa miệng, đưa một đôi đũa cho Trần Thuật, "Cùng nhau ăn đi. Nha, nói đến, đây là lần đầu tiên anh mời tôi ăn cơm đi? Lần đầu tiên hai ta ăn cơm, là tôi mời anh! Ai nha nha tôi đối với anh thật là tốt!"
"Kia thật đúng là không phải." Trần Thuật cười cười, "Tôi sớm đã mời cậu ăn cơm trước."
Quý Cạnh Trạch trong miệng ngậm cơm suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra: "Lúc nào? Lần liên hoan đó anh tính sao?"
Trần Thuật cười nói: "Còn sớm hơn lần đó nữa, hồi hội chợ triển lãm ấy, có một lần Tiểu Văn đưa pizza tới đi?"
"Đệch? Anh mua?" Quý Cạnh Trạch vui vẻ, "Anh lúc đó đã coi trọng tôi?"
"Còn không phải sao, ai nha nha tôi đối với cậu càng tốt hơn!"
Tên không biết xấu hổ Trần Thuật ở trong lòng âm thầm bỏ qua chuyện sau này y về công ti chi trả hóa đơn, xem như lúc ấy là y mời Quý Cạnh Trạch!
Quý Cạnh Trạch thỏa mãn cười, ôm Trần Thuật đòi hôn, Trần Thuật đẩy cậu ra: "Nháo cái gì, ăn cơm!"
Quý Cạnh Trạch ăn cơm còn lưu luyến không rời không muốn đi, nhìn thấy thẻ trung tâm tập thể hình trong xe Trần Thuật, cầm lên nhìn nói: "Thẻ tập thể hình của tôi cũng sắp hết hạn, tôi cũng sửa đến nhà này luôn đi."
Trần Thuật không muốn: "Quá xa."
Quý Cạnh Trạch bĩu môi: "Cùng một phòng tập thể hình không phải là chuyện rất bình thường sao, tôi cũng sẽ không ở đó làm gì với anh! Nhìn anh cẩn thận, ngay cả đỗ cái xe cũng cẩn thận như vậy!"
Trần Thuật nói: "Cẩn thận thuyền chạy được vạn năm, lại nói, để Ngũ Khánh phát hiện cậu thân với tôi, cậu xem chừng đi! Có muốn qua thử việc nữa không!"
Quý Cạnh Trạch hừ hừ: "Ai cũng không nghĩ nhiều bằng anh! Được, tôi không đổi, nhà này hiện tại của tôi cũng rất tốt, huấn luyện viên đặc biệt chuyên nghiệp, anh chờ tôi học mấy chiêu, lên giường chế phục anh!"
Trần Thuật cười nhạo một tiếng, thuận miệng hỏi: "Cậu ở nhà nào?"
"Phất Điểm."
"Phất Điểm?" Giọng Trần Thuật lập tức đề cao: "Cậu nhanh chóng đổi một nhà, ông chủ Phất Điểm chính là gay!"
"Hắn là gay có liên quan gì tới tôi?" Quý Cạnh Trạch cũng kỳ quái.
"Huấn luyện viên chỗ hắn cũng có thật nhiều là gay!"
Quý Cạnh Trạch cười: "Anh là sợ tôi bị người khác phát hiện, vẫn là sợ tôi bị người khác coi trọng?"
"Đều có!" Trần Thuật nóng nảy: "Ngoan một chút, nghe lời có được không?"
"Được được được!" Quý Cạnh Trạch nhìn mặt y đều gấp gáp đến đỏ bừng, cũng không bắt bẻ đến cùng là cẩn thận vẫn là ghen tị, giảo hoạt hỏi: "Vậy tôi đổi đến chỗ anh kia được không?"
Trần Thuật bất đắc dĩ: "Được." Y nghĩ, còn không bằng tha theo bên cạnh mình cho yên tâm, thở dài: "Còn nói tôi là vợ cậu đâu, so làm cha cậu còn phải bận tâm hơn!" Nói xong, nghĩ đến hoàn cảnh nhà Quý Cạnh Trạch, lập tức ý thức được mình nói lỡ.
Quả nhiên vẻ mặt Quý Cạnh Trạch đứng một chút, nhưng rất nhanh liền cười, thấu lại đây hôn y: "Muốn gọi cha lên giường gọi mới mang cảm, hiện tại anh cũng đừng mong..."
Ngày đó Quý Cạnh Trạch đặc biệt vui vẻ, vì chuyến thăm không mời mà đến này của Trần Thuật mà nhảy nhót không thôi, lúc đi cả bóng dáng cũng lộ ra tràn đầy sức sống. Trần Thuật ở trong xe vẫn nhìn theo đến khi bóng dáng cậu biến mất, y còn tưởng rằng Quý Cạnh Trạch sẽ thầm oán vì sao y không giống như hứa hẹn để cậu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mình, không nghĩ tới chính cậu đã quên, lại đem giọng nói cô đơn lại ngọt ngào trong cú điện thoại kia, lưu lại trong lòng Trần Thuật thật lâu...
Trần Thuật gần đây đều đang bận mở rộng sản phẩm mới của Khang Đạt, trước kia trong cuộc cạnh tranh với mấy nhãn hàng lâu năm như Ngũ Khánh, bởi vì khuyết điểm phản thẩm thấu, lượng bán của bọn họ khi đưa về vùng xa vẫn không lý tưởng, mong đợi sau khi đẩy ra sản phẩm mới có thể mở ra cục diện mới.
Buổi chiều y bận rộn một lúc mới phát hiện nhóm chat bạn học đang có người tổ chức tụ hội, Trần Thuật nhìn người đứng ra tổ chức, định giả vờ không online không để ý tới chuyện này. Bởi vì đây là một người bạn học y đặc biệt chướng mắt, làm chủ nhiệm văn phòng ở chính phủ thành phố, bình thường đặc biệt kẻ cả, nói chuyện phiếm với bạn bè cũng giở giọng quan, Trần Thuật lười phản ứng hắn, yên lặng tắt thông báo nhóm chat.
Không nghĩ tới đến lúc sắp tan tầm, người bạn y đặc biệt chướng mắt này thế nhưng gọi điện thoại tới, Trần Thuật chần chờ một chút, vẫn là tiếp, pha trò hàn huyên vài câu, nói mình có chuyện không có cách nào đi ăn cơm.
Nghe y nói như vậy, bạn học y không cà kê nữa, trực tiếp nói: "Anh em, máy lọc nước công ti các cậu làm chất lượng thế nào vậy, khu bọn tôi gần đây muốn cải tạo máy lọc nước tập thể, cậu có thời gian đi ra, chúng ta tán gẫu?"
Trần Thuật nói gần đây thực sự bận quá, qua vài ngày lại nói, thực ra trong lòng y biết hạnh kiểm bạn học mình, cái gọi là "hợp tác" phỏng chừng chính là giúp hắn khai giá cao chút, để hắn lấy ít tiền chênh lệch!
Bạn học y thấy y hưng trí không cao, lại nói: "Tôi biết cậu bận rộn, nhưng đơn hàng này của bọn tôi cũng không nhỏ, ngày hôm qua bên Ngũ Khánh có thằng nhóc tiêu thụ, vì kí cái đơn này của tôi, để tôi đổ đến nửa lít rượu trắng cũng chưa chớp mắt, ha ha ha, bản thân hắn còn chủ động thêm bia! Hắn không biết lão Trịnh bộ tiêu thụ công ti bọn họ một lần lại một lần điện thoại cho tôi, muốn tôi ký cho bọn họ, nhưng ký cho một tiêu thụ khác, nói người nọ là cháu ngoại trai giám đốc, chỉ trông vào đơn hàng này của tôi kiếm công trạng đâu..."
Trần Thuật nghe hắn nói, mặt banh ra không biểu cảm, trong tay nắm tờ biên lai đã bị y vo thành một nhúm.
Bạn học y lại nói Ngũ Khánh có bao nhiêu nhiệt tình, sau đó lại xoay một cái: "Nhưng tôi nghĩ, hai ta là bạn bè cũ, bọn họ tính công trạng cho ai có liên quan gì tới tôi, có chuyện tốt tôi vẫn là nghĩ đến cậu nha!"
Trần Thuật đầy mặt đều là vẻ giận dữ, trong giọng nói lại mang theo cười: "Vậy tôi thật sự là phải cảm ơn cậu rồi, thế này đi, tôi buổi tối thật sự có việc, các cậu uống trước, tôi xã giao một hồi lại đi qua, đêm nay đều tính cho tôi!"
Cuối tuần Quý Cạnh Trạch sắp kết thúc thử việc, Trần Thuật nói buổi tối có xã giao, nhưng cậu vẫn đi qua, đại khái bởi vì trong lòng ít nhiều có chút khẩn trương, phá lệ muốn gặp được Trần Thuật.
Khi Trần Thuật trở về, Quý Cạnh Trạch tựa như cún con chờ chủ nhân vậy, ném di động sang một bên, mắt đều sáng lên: "Anh về rồi."
"Lời vô nghĩa, không trở về cậu gặp quỷ sao?"
Quý Cạnh Trạch nhào lại ôm y: "Hai người cùng nhau đâu ra lắm lời hữu dụng như vậy? Ngày vốn chính là do lời vô nghĩa tạo thành!"
"Được được được, cậu buông tôi ra trước đã!" Trần Thuật lay cậu ra, chính mình cũng thả phịch xuống ghế sô pha, chỉ mới cởi caravat, động tác giải nút thắt cũng phi thường mê người, y uống rượu, viền mắt hơi có chút đỏ ửng, cả người tản ra một loại hương vị gợi cảm lại bất kham, Quý Cạnh Trạch sân si nhìn y, trong lòng mê loạn không hề có nguyên tắc: Mặc kệ hai ta ai áp ai cũng được, có thể nhanh chóng đến một phát không!
Trần Thuật ngẩng đầu liếc cậu, bật cười: "Xem choáng váng?"
Quý Cạnh Trạch thấu lại đây hôn y: "Anh thật là đẹp mắt!"
"Hừ, nói chút gì tôi không biết được không?"
"Anh không biết ấy à..." Quý Cạnh Trạch cười nhẹ: "Anh không biết tôi thích anh đến bao nhiêu đâu!"
"Buồn nôn!" Trần Thuật miệng tuy rằng nói như vậy, trên mặt lại cười, nắm bàn tay Quý Cạnh Trạch trong tay chơi: "Cạnh Trạch..." Y nhìn cậu muốn nói lại thôi.
"Làm sao?" Quý Cạnh Trạch thế nhưng từ trong vẻ mặt y nhìn thấy một tia nghiêm túc.
"Cậu biết tôi hôm nay vì sao uống rượu không?"
"Xã giao chứ gì."
"Ừm." Trần Thuật gật đầu, "Ký hạng mục sửa lại hệ thống lọc nước bên khu thành cũ."
Quý Cạnh Trạch hơi hơi sửng sốt: "Khu thành cũ?"
"Phải."
"Đệch!" Quý Cạnh Trạch tức giận rút tay về: "Tên chủ nhiệm văn phòng kia thật mẹ nó khốn kiếp, còn nói với tôi cái hạng mục này muốn gác lại một thời gian, tạm thời không ký! Thì ra là bị anh cạy đi!"
"Cậu nghe tôi nói!" Trần Thuật kéo tay cậu về, đặt ở bên môi hôn hôn: "Tên khốn kiếp kia là bạn học tôi."
"Bạn học anh?" Tức giận trong bụng Quý Cạnh Trạch tiêu bớt một ít, người đều có tam thân lục cố, này cũng không có gì đáng trách, hơn nữa cậu cùng Trần Thuật đều là người bằng phẳng, việc công việc tư luôn luôn phân rất rõ, sau khi cùng nhau cũng chưa từng yêu cầu đối phương trong công việc nhân nhượng. Ngữ khí cậu dịu đi một chút: "Kia thì không thể trách hắn gạt tôi."
Trần Thuật cười lạnh, nói: "Tôi cũng không hào phóng được như cậu, tôi trách hắn lừa cậu."
Quý Cạnh Trạch khó hiểu nhìn y.
Trần Thuật nhìn cậu, chậm rãi hỏi: "Cậu có biết hay không, công ti các cậu hi vọng hắn ký cho tiêu thụ khác?"
Quý Cạnh Trạch nhướn mày: "Ai, Trương Đào?"
"Đúng. Hắn là cháu ngoại trai giám đốc công ti các cậu, cậu không biết đi?"
Quý Cạnh Trạch cười cười: "Cụ thể là cái gì tôi không biết, nhưng tôi đoán được hắn có hậu trường, xem thái độ lão Trịnh đối với hai chúng tôi liền biết." Nói cậu dần minh bạch ý tứ Trần Thuật: "Cho nên anh cạy đơn này đi, là vì giúp tôi? Sợ công trạng tôi không bằng hắn?"
Trần Thuật không trực tiếp trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngẫu nhiên thôi, bạn học tôi vừa lúc tìm tôi, tôi liền tiếp nhận..."
"Sao anh tranh được đơn hàng của bọn tôi, còn đầy mặt mất hứng thế?" Quý Cạnh Trạch kỳ quái nhìn y.
Trần Thuật tháo hẳn caravat xuống ném sang một bên: "Có cái gì mà cao hứng, đơn này tôi cũng không kiếm được tiền, đem phần hoa hồng của tôi đều cho hắn, nếu không hắn cũng sẽ không thả bên cậu sang ký chỗ tôi đâu."
Quý Cạnh Trạch nghe xong nghiêng đầu nửa nằm trên sô pha: "Thật sự không dễ dàng nha Trần Mĩ Lệ, người yêu tiền như anh cũng vì tôi chịu thiệt!"
Trần Thuật thò tay xoa lộn xộn tóc cậu: "Tiền tôi không đau lòng, tôi phiền là phải xã giao với tên kia, một câu tiếng người đều không có, rõ ràng chiếm tiện nghi của tôi còn mẹ nó giở giọng!"
Quý Cạnh Trạch nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh là sợ tôi ngốc hồ hồ không biết mình là nhờ dựa vào anh mới qua thử việc lưu lại bộ tiêu thụ, trong lòng không phòng bị, sau này bị người bắt nạt sao?"
Trần Thuật cười: "Cậu mà ngốc sao?" Nói, y thu liễm tươi cười, nhìn Quý Cạnh Trạch, phi thường nghiêm túc nói: "Tôi biết cậu rất thông minh, sẽ không tùy tiện bị người bắt nạt. Tôi là sợ cho dù tôi đoạt đơn này, công ti các cậu có tâm thiên vị, vẫn như thường làm ra số liệu để giữ hắn không giữ cậu." Y trịnh trọng nói với Quý Cạnh Trạch: "Cho dù thứ hai bọn họ thông báo cho cậu không phải tin tức tốt, cậu cũng đừng thương tâm, cậu không có bất cứ vấn đề gì, là bọn họ không bằng phẳng, không xứng có được cậu."
Quý Cạnh Trạch giật mình nhìn y: "Nếu anh biết rõ số liệu có thể thổi, tranh đơn hàng khả năng cũng vô dụng, còn tranh làm gì?"
Trần Thuật thở dài nói: "Biết, tôi biết..." Tay y nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Quý Cạnh Trạch, "Nhưng chính là trong lòng không chịu được, đặc biết muốn chế tạo chút khó khăn cho người bắt nạt cậu, cho hắn nghẹn chơi!"
Quý Cạnh Trạch mềm lòng đến mức cảm giác trái tim cũng sắp đập không nổi nữa, cậu lẩm bẩm: "Anh người này ấy à, một câu lời hay cũng không biết nói, nói cái gì cũng nghe như đang dọa nạt ai."
Trần Thuật cười một thoáng, cái gì cũng không nói, y xác thật không phải là loại người thích nói mấy lời buồn nôn.
Hai người bọn họ rúc vào với nhau, bả vai dựa bả vai, qua thật lâu, Trần Thuật chậm rãi nói: "Thực ra tôi cảm giác mình rất vô năng, nếu tôi là bá đạo tổng tài thật tốt, liền sẽ không để cậu chịu bất cứ ấm ức nào."
Quý Cạnh Trạch cúi đầu trầm mặc một lát, ngẩng đầu hỏi y: "Anh có muốn nghe chuyện ba tôi không?
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
174 chương
9 chương
66 chương
38 chương