Trần Thuật muốn cho tình cảm của y cùng Quý Cạnh Trạch hạ nhiệt độ, hi vọng hai người bọn họ đóng vững đánh chắc, từng bước thận trọng, mặc kệ Quý Cạnh Trạch trên thực tế có nguyện ý hay không, tình huống khách quan đều khiến y không thể không tỉnh táo lại một ít, kỳ thử việc của cậu lập tức sẽ kết thúc, giữa cậu và Trương Đào đại khái chỉ có một người có thể lưu lại, tuy rằng bình thường làm việc ra sức, nhưng thời điểm cuối cùng cũng không thể lơi lỏng. Trước khi nhập hạ là mùa thịnh vượng bán máy tạo ẩm, Quý Cạnh Trạch gần nhất đều chạy xã khu, chạy cao ốc, mỗi ngày đều mệt muốn chết. Công ty Trần Thuật bọn họ sắp ra mắt sản phẩm mới, y cũng bận rộn đến trời đất tối sầm, có mấy lần về nhà cha mẹ, cũng sẽ từ xa xa nhìn phòng Quý Cạnh Trạch ở tầng 14, nhìn thấy đèn sáng, cũng có xúc động muốn đi lên, nhưng mỗi lần nghĩ tới tư thế ngủ kinh người kia của Quý Cạnh Trạch, vẫn là thôi. Tiêu thụ không thể so với nghề khác, ngày nghỉ, cuối tuần ngược lại càng bận rộn, thật vất vả có một buổi tối thứ sáu Quý Cạnh Trạch có rảnh, nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần Thuật hỏi y ở nơi nào. Trần Thuật nói y đã hẹn người ăn cơm, nhưng đã hơn mười ngày không gặp, cũng là nhớ đến khó chịu, vì thế báo địa chỉ, nói: "Cậu trước chín giờ tới đây đón tôi đi, tôi liền không lái xe, đỡ phải đi chỗ cậu bên kia không chỗ đậu." Quý Cạnh Trạch vô cùng cao hứng, tám giờ rưỡi liền đến bãi đỗ xe ngầm, đang đợi người nhàm chán, chợt phát hiện bên cạnh xe mình dừng một chiếc Hummer, đàn ông đối với loại xe này không có sức chống cự, Quý Cạnh Trạch nhịn không được nhìn thêm vài lần, một vị nam sĩ mày rậm mặt mũi sáng sủa nhìn cậu cười: "Thích?" Quý Cạnh Trạch khen tự đáy lòng: "Rất trâu bò!" Cậu nhìn ra vị này khẳng định lớn tuổi hơn mình, khách khí hỏi: "Anh, xe này anh mua bao nhiêu tiền?" "Hơn 100 vạn." "Đệch!" Quý Cạnh Trạch lại hỏi mấy vấn đề cảm thấy hứng thú, vị lái Hummer kia nhất nhất trả lời. Hai người nói đến cao hứng, đều xuống xe mời nhau điếu thuốc, ghé vào cùng nhau đứng hút thuốc, vị lái Hummer nói: "Đáng tiếc đang ở bãi đỗ xe ngầm, nếu ở trên đường, tôi cho cậu lái vài vòng!" Lời này nếu là người khác nói, cũng chỉ là khách khí, nhưng vị lái Hummer kia tính cách sang sảng, lời nói cử chỉ cũng thật lòng, Quý Cạnh Trạch rất cảm kích, liên tục nói: "Sao có thể không biết xấu hổ như thế." Vị lái Hummer cười nói: "Không có việc gì, chẳng qua xe này lái đường bằng không thú vị, việt dã mới thích thú!" "Lái đặc biệt đã ghiền đi!" Quý Cạnh Trạch cười, cậu cảm giác phải là người như vị này đây mới có thể khống chế loại xe này. Vị lái Hummer rất khiêm tốn: "Tàm tạm, so với cái tôi lái đi làm còn kém một chút!" Đệch, vị này đi làm ở chỗ nào vậy, còn không đủ nghiện, đừng là lái xe tăng đấy! Quý Cạnh Trạch còn chưa kịp hỏi, liền thấy vị lái Hummer kia mắt sáng lên, vẫy tay gọi người: "Nơi này!" Quý Cạnh Trạch thuận ánh mắt hắn nhìn theo, Trần Thuật cùng một vị nam sĩ mặc tây trang màu xám nhạt đang sóng vai đi tới phía bọn họ. Vốn thẩm mĩ của Quý Cạnh Trạch cũng không rất gay, diện mạo cậu lại không nhã nhặn, mặc quần áo trang điểm cũng thiên cường tráng, đối với đàn ông quá mức trang điểm tinh xảo cũng không thưởng thức, kiểu tây trang màu này nếu mặc tại trên người người khác, cậu khẳng định sẽ cảm giác làm ra vẻ, nhưng mà vị nam sĩ này tướng mạo tuấn lãng, rất là hợp với màu xám nhạt. Người này đang nói chuyện với Trần Thuật, lúc mím môi cười trên mặt còn có lúm đồng tiền, nghe được vị lái Hummer kêu, nhìn thoáng qua phía bên này, liền bắt tay với Trần Thuật nói lời từ biệt. Vị lái Hummer lên xe, bộ dáng như sợ người ta đi thêm vài bước cũng sợ mệt, lái qua đi đón người mặc tây trang. Trần Thuật đi tới, hỏi Quý Cạnh Trạch đang nhìn bọn họ ngẩn người: "Làm gì vậy, còn không lái xe?" Quý Cạnh Trạch hồi thần, hai người bọn họ cũng lên xe. Sau khi đóng cửa Quý Cạnh Trạch liền nhíu mày, cậu ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc! Làm một người thẩm mĩ không gay, thói quen sinh hoạt cũng không gay bao nhiêu, cũng không dùng nước hoa, nhưng Trần Thuật thỉnh thoảng sẽ dùng, ví như lần đầu tiên đi cám dỗ cậu kia! Sau này cậu ở nhà Trần Thuật gặp qua một ít nước hoa, cậu còn từng hỏi hương vị kia là bình nào. Trần Thuật nói là cái gì "Acqua Di Parma", cậu cũng không nhớ quá rõ tên, chỉ nhớ rõ cái loại hương vị trầm tĩnh xa xăm này, hương vị đó bị cậu yên lặng đánh dấu thành hương vị của Trần Thuật, hương vị chuyên dụng khi đi thông đồng người khác! Lái ra khỏi bãi đỗ xe, Quý Cạnh Trạch liền nhịn không được hỏi: "Kia là ai vậy?" Trần Thuật ăn ngay nói thật: "Một người bạn của tôi, ừm... cũng là bạn trai cũ." Nửa câu đầu còn chưa như thế nào, nửa câu sau Quý Cạnh Trạch thiếu chút nữa đạp phanh dừng ngay ven đường, cậu khống chế lại cảm xúc của chính mình, tận lực bình tĩnh hỏi: "Bạn trai cũ? Bao lâu trước kia?" Trần Thuật nhìn thoáng qua vẻ mặt của cậu, chậm rãi nói: "Hồi đại học quen biết, sau này cùng nhau một đoạn thời gian..." "Vì sao chia tay?" "Tính cách hai chúng tôi không thích hợp." "Không thích hợp thế nào?" Xem ra bạn trai nhỏ còn rất không dễ gạt gẫm, Trần Thuật nghĩ nghĩ, nói rất cầu thị: "Tôi là người theo chủ nghĩa hiện thực, cậu ấy là người theo chủ nghĩa lý tưởng, hai chúng tôi lại đều không chịu thua, tôi độc miệng, cậu ấy mặt than..." Đoạn trước Quý Cạnh Trạch đều tin, nhưng nói đến người ta mặt than cậu cũng không tin, ai mặt than, cười má lúm đồng tiền ngọt chết người! Đệch, nói như vậy người ta hiện tại cùng vị lái Hummer kia là một đôi? Quý Cạnh Trạch yên lặng xuất thần, Trần Thuật còn đang nói: "Bối cảnh gia đình chúng tôi cũng kém nhau quá nhiều, cậu ấy là con nhà có tiền, mặc kệ chuyện cậu ấy muốn làm có bao nhiêu không đáng tin, đều có người ủng hộ cậu ấy, nhưng tôi không ủng hộ được, cho nên liền không làm lỡ cậu ấy." "Cùng anh sao lại là làm lỡ?" Quý Cạnh Trạch rất mất hứng, này chẳng khác nào đang mắng cậu. "Cùng tôi cũng không tính là làm lỡ," Trần Thuật nói, "Chỉ là cậu ấy còn có thể tìm đến càng tốt hơn, lão Nghê vừa rồi đến đón cậu ấy kia..." Quý Cạnh Trạch cũng không nghe y nói xong, lạnh lùng đánh gãy: "Tôi đây sao, giám đốc Trần ngài chịu khó xem xem, xem tôi có thể tìm được càng tốt không?" "Đi mẹ cậu đi!" Trần Thuật chửi ầm lên, thò tay vỗ ót cậu một cái: "Cậu còn định tìm ai! Ông đây mẹ nó đều bị cậu biến thành 0.5, cậu còn nhớ thương muốn tìm càng tốt? Nhãi con khốn kiếp! Cậu hỗn với tôi cái gì! Tôi ba mươi tuổi có người bạn trai cũ rất quá đáng sao? Cậu mù ghen cái gì!" Y này vừa tức giận, lửa nghẹn trong lòng Quý Cạnh Trạch ngược lại tan một ít, lầu bà lầu bầu: "Anh nói ăn cơm với bạn, thì ra là gặp bạn trai cũ, gặp bạn trai cũ anh còn ra sức trang điểm, làm cho chính mình thơm ngào ngạt, anh còn chê tôi nói anh!" Trần Thuật nghe nghe, bật cười: "Chúng tôi một đám người ăn cơm, không phải chỉ có cậu ấy!" "Anh không có việc gì liền giáo dục tôi phải bảo vệ tính hướng của mình cho tốt, kết quả anh cùng một đám người ăn cơm? Anh cũng quá đa tiêu chuẩn!" "Đều là bạn cũ bao nhiêu năm!" "Vậy vì sao anh dùng nước hoa?" "Ông nội cậu, cậu có phải muốn tức chết tôi không!" Nếu không phải cậu đang lái xe, Trần Thuật dứt khoát muốn đánh cậu một trận, "Hồi tôi cùng cậu ấy, là bạn trai cậu ấy, mỗi ngày đều thu thập bản thân đến lưu loát. Hiện tại cùng với cậu, tôi đi gặp người liền đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu? Mất mặt phải là ai? Tôi trang điểm cho chính mình, nhưng vì chính là mặt mũi của cả hai ta!" Trần Thuật tuy rằng không quá biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng y làm tiêu thụ nhiều năm như vậy, biết rõ nói quan trọng không phải ở hay dở, mà là ở chỗ ý tứ trong lời nói. Y nói còn mang theo tức giận, nhưng ý tứ vẫn là trấn an Quý Cạnh Trạch. Quý Cạnh Trạch cảm giác y đúng lý hợp tình như vậy, thuyết minh trong lòng không có quỷ, nếu là khúm núm, kia ngược lại không yên lòng, rầm rì: "Vậy được rồi, tôi liền tin tưởng anh!" "Hừ, tôi còn phải cảm tạ ngài khoan dung hào phóng – nha, cậu rẽ đi chỗ nào vậy, đưa tôi về nhà!" "Làm gì, đã nói là đi nhà tôi." "Không đi, về nhà!" "Ai nha tôi sai rồi, anh đừng giận, đi nhà tôi đi!" ... Quý bảo bảo đang yêu có một chút dính người cùng không phân rõ phải trái, nhưng cũng không quá đáng, cũng không đáng ghét, hơn nữa công việc rất bận, trong thời gian kế tiếp, cơ hội gặp mặt của hai người bọn họ so với trước đó càng ít hơn. Đêm khuya hôm nay Trần Thuật bị điện thoại đánh thức, mò đến nhìn, là Quý Cạnh Trạch, thời gian là rạng sáng 01:22, y tiếp điện thoại "alo" một tiếng, tế nhưng nghe được Quý Cạnh Trạch ở đầu kia điện thoại cười khúc khích. Trần Thuật khẽ nhíu mày: "Cạnh Trạch? Làm sao?" "Lão Trần~~!" Quý Cạnh Trạch dài giọng, ngữ khí vừa vui thích lại ngây thơ, giống như đứa trẻ mẫu giáo, "Tôi uống nhiều rồi nha!" Cậu không nói Trần Thuật cũng đoán được, khẳng định là uống nhiều. Tửu lượng Quý Cạnh Trạch không kém, điểm ấy Trần Thuật rất rõ ràng. Uống đến mức như vậy, kia chỉ có thể là vì công việc, vì khách hàng. Đoạn thời gian này y vốn liền có chút đau lòng Quý Cạnh Trạch bận rộn, cho nên không hề buồn bực bị đánh thức, rất thực tế hỏi: "Cạnh Trạch, cậu về nhà rồi sao?" "Ừm..." Sau khi xác nhận cậu an toàn, Trần Thuật nhẹ nhàng thở ra, "Về nhà là tốt rồi. Đang ở trên giường sao? Nằm xuống chưa?" "Ừm..." "Tốt." Trần Thuật nhẹ nhàng dỗ cậu: "Muộn lắm rồi, mau ngủ đi, ngày mai tỉnh liền tốt rồi." "Trần, Thuật..." Quý Cạnh Trạch mơ hồ kêu tên y. "Ừm, tôi ở đây." Quý Cạnh Trạch đại khái nhìn xung quanh tìm y, lại không tìm được, vì thế thanh âm đột nhiên cao lên: "Anh không ở nha!" Sau đó lại thấp giọng làm nũng thương lượng: "Anh tới đi, anh hiện tại tới đi." Trần Thuật có chút muốn cười, lại vẫn dỗ: "Được, trời sáng tôi liền tới, hiện tại mau ngủ đi." "Anh tới ôm tôi ngủ đi." Giọng Quý Cạnh Trạch ngọt đến mức Trần Thuật hoài nghi có phải do cậu phát ra hay không, là một giọng điệu từ khi bọn họ quen biết tới nay y chưa bao giờ nghe qua, "Hôm nay uống nhiều lắm... Tôi khẳng định sẽ ngoan... A, tôi say... Thật say... Tôi say khẳng định ngủ sẽ ngoan, không làm anh phiền, anh mau tới ôm tôi ngủ nha... Qua thôn này sẽ không còn quán khác nha..." Trần Thuật nghe cậu nói bừa lại rất có trọng điểm, bị cậu chọc tới khóe môi mím cười, trong lòng mềm thành nước, Quý Cạnh Trạch say thành dạng này, luôn mồm bảo y tới, lại không phải cầu an ủi, mà là nhớ thương y ghét bỏ cậu ngủ không yên... "Không phiền cậu, tôi phiền cậu lúc nào." Trần Thuật cười nhẹ giọng nói, giống như dỗ trẻ con, nói liên miên cằn nhằn an ủi cậu: "Bảo bối nhi ngủ đi, tôi cùng cậu, được không?" "Anh không đến à?" "Tôi không cúp điện thoại, cậu ngủ đi." Trần Thuật giống như cậu trai mới yêu lần đầu buồn nôn dỗ bạn gái vậy, dỗ bạn trai nhân cao mã đại của y đi ngủ. Chính mình cũng nhắm mắt lại, trong miệng hừ một khúc nghe không ra điệu, ngẫu nhiên ở bên kia phát ra vài câu mơ hồ liền dỗ dành trấn an một chút, "Ngoan, ngủ yên..." "Anh thật không đến sao?" "Tôi đến, ngày mai buổi sáng cậu vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy tôi." Là mấy giờ ngủ Trần Thuật cũng không biết, nhưng buổi sáng năm giờ y liền tỉnh. Dậy rửa mặt thần tốc một phen, liền định đi xem Quý Cạnh Trạch. Một bộ phận nguyên nhân là y không quá yên tâm, một bộ phận khác là y bị nhu tình trong lòng mình giật dây ngồi yên không được, muốn lập tức nhìn thấy Quý Cạnh Trạch, xem cậu tỉnh rượu chưa, say rượu có khó chịu không, hôm nay có thể theo lệ bình thường đi làm được không. Y nghĩ tới hôm qua đáp ứng Quý Cạnh Trạch vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy y, y định mua bữa sáng đưa qua cho cậu... Sau này Trần Thuật hồi tưởng rất nhiều lần, mình là từ lúc nào bắt đầu do dự. Hẳn là lúc y đi ban công tìm đôi tất phơi ở đó. Y vội vã từ trên kẹp tháo đôi tất xuống, nghe được dưới lầu có thanh âm tập thể dục buổi sáng, động tác của y chậm rãi dừng lại. Quý Cạnh Trạch ở cùng một tiểu khu với ba mẹ y, y trước khi chuyển ra cũng ở chỗ đó, lúc này trở về, nếu như bị hàng xóm nhìn thấy...