"Cậu không phải không có ba sao?" Trần Thuật thốt ra, nói xong có chút hối hận, nhưng đã không còn kịp rồi. Quý Cạnh Trạch cười một thoáng: "Là không có, tôi chưa từng thấy ông ta. Hồi mẹ tôi sinh tôi, mới 20 tuổi." "20 tuổi?" "Ừm." Cậu tựa vào trên người Trần Thuật, chậm rãi nói: "Ba tôi có gia đình, có vợ, có con, mẹ tôi không phải vợ hợp pháp của ông ta." Trần Thuật lúc này mới minh bạch, thì ra Quý Cạnh Trạch là con ngoài giá thú, y không biết nên nói cái gì, chỉ là yên lặng nắm tay Quý Cạnh Trạch. "Ba tôi hẳn là rất có tiền đi, dù sao ông ta cho mẹ tôi một ít tiền. Rất nhiều năm trước đã cùng vợ con di dân, tôi chưa từng gặp ông ta. Từ nhỏ mẹ tôi đã không gạt tôi, mấy chuyện này chính là bà nói cho tôi biết. Bà ấy cảm giác cuộc đời chính là vật cạnh thiên trạch khôn sống mống chết, không có cái gì đúng hay sai, chỉ cần bắt lấy mỗi một cơ hội là được rồi. Cho nên bà đặt tên cho tôi là "Cạnh Trạch", tôi không phải kết tinh tình yêu gì cả, mà là kỳ ngộ bà ấy vật cạnh thiên trạch bắt lấy!" Quý Cạnh Trạch nói tới đây có chút kích động, hơi hơi tạm dừng, bình tĩnh lại bản thân một chút: "Hồi tết khi anh hỏi tôi vì sao không trở về nhà, thực ra tôi cũng giống anh, sau khi tốt nghiệp thầm nghĩ muốn rời nhà càng xa càng tốt. Mẹ tôi là người rất bốc đồng, dựa vào số tiền ba tôi năm đó cho bà, việc kinh doanh càng làm càng lớn, bạn trai bà cũng càng ngày càng nhỏ tuổi. Sau khi tôi tốt nghiệp làm tại công ti bà không đến một năm, cảm giác còn chờ tiếp, liền cũng giống như tình nhân của bà vậy, khác biệt duy nhất là dựa vào là đàn bà hay là mẹ." Quý Cạnh Trạch nhìn Trần Thuật: "Anh không cần để ý chuyện người khác bắt nạt tôi, tôi cũng không để ý, tôi từ nhỏ liền hiểu rõ, thế giới chính là như vậy. Tôi tình nguyện tự mình tiến vào Ngũ Khánh chịu bắt nạt, cũng tốt hơn làm nhị thế tổ ở công ti mẹ tôi nhiều." Sau đó đôi mắt cậu dần đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Anh cũng không cần tiếc nuối mình không phải bá đạo tổng tài, ba tôi đại khái chính là bá đạo tổng tài trong truyền thuyết đi, nhưng tôi không hề thích ông ta một chút nào, tôi chỉ thích..." Cậu mím chặt môi, không muốn mình khóc nói ra. Trần Thuật ôm lấy cậu, siết chặt cậu vào lòng, giống như muốn đem cậu dung khắc vào trong thân thể chính mình, nhẹ nhàng hôn hôn lên cần cổ cậu, lại sờ lại hôn, một hồi lâu sau, cảm giác thân thể Quý Cạnh Trạch đã hoãn lại, thân thể thả lỏng, mới cười khẽ nói: "Bảo bối, cậu phải cố gắng nha, mặc kệ ở nơi nào đều phải làm thật tốt! Tôi già rồi, cậu còn trẻ, tốt nhất cậu có thể trở thành bá đạo tổng tài, tôi liền không cần sầu lo nữa, thong thong thả thả đi câu cá." "A, lúc này anh rốt cuộc thừa nhận mình già?" Quý Cạnh Trạch cũng cười: "Kia hôm nay để tôi đánh sân khách? Để người trẻ tuổi tôi hầu hạ?" "Đừng có nằm mơ!" Trần Thuật đặt cậu dưới thân, công tác rất bận, hai người bọn họ gặp mặt còn thiếu thời gian, càng đừng nói làm, nếu không phải bận trò chuyện trò chuyện liên lạc cảm tình, đã sớm lên giường làm một phát. Y nắm tay Quý Cạnh Trạch đặt bên môi mình, nhẹ nhàng liếm từng ngón tay cậu, dùng đầu lưỡi cảm nhận vân tay cậu, Quý Cạnh Trạch khó hiểu: "Anh thế nào lại thích tay tôi như vậy?" "Tay cậu đẹp." "Rõ ràng tay anh mới đẹp!" Quý Cạnh Trạch nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của Trần Thuật, hai bàn tay này nhìn tao nhã như vậy, ai có thể nghĩ ra chúng ở trên người mình đã làm bao nhiêu chuyện xấu! Trần Thuật cười lắc đầu: "Của cậu đẹp hơn!" Nói lại cúi người hôn lên đầu v* màu nâu nhạt của cậu, vừa hôn vừa cười: "Chỗ nào của cậu cũng đẹp!" Nói, dùng tay mình cầm theo bàn tay vừa mới bị y liếm ướt kia của cậu thò tới mặt sau. Quý Cạnh Trạch kinh ngạc một chút, tránh thoát không phối hợp, bị Trần Thuật kéo lại, cứng rắn bỏ vào đi, miệng dỗ: "Ngoan ngoãn nghe lời!" Quý Cạnh Trạch chưa từng mò qua mặt sau của chính mình, cho dù không phải người hay ngượng ngùng, nhất thời cũng khó nhận, vẫn như cũ hơi hơi giãy dụa, miệng rầm rì không muốn. Trần Thuật cắn cắn môi cậu, nói: "Nghe lời, hôm nay tôi dạy cho cậu tìm được một chỗ tốt, một chỗ có thể khiến cậu đặc biệt sướng! Nếu tôi không dạy, cậu cả đời cũng tìm không thấy!" Luận đến việc này, trong đầu Quý Cạnh Trạch chỉ có một chữ "Dũng", kỹ thuật lại xác thực không bằng Trần Thuật: "Anh mẹ nó có kinh nghiệm như vậy, là cùng bao nhiêu người luyện ra!" "Ai nha tên nhóc khốn kiếp!" Trần Thuật vui vẻ: "Cậu còn chất vấn tôi? Này còn cần bao nhiêu người sao? Đây là thiên phú! Đừng mù ghen, lại đây hôn hôn tôi, tôi cho cậu kẹo ăn!" Nói, người áp lên hôn sâu, phảng phất tromg miệng hai người chính là viên kẹo ngọt ngào nhất. Trần Thuật mang theo Quý Cạnh Trạch, dùng chính tay cậu làm khuếch trương, này làm cho cậu vừa thẹn thùng lại hưng phấn, không bao lâu đã tìm đến cái công tắc trong thân thể khiến cậu thoải mái kia, kích thích tuyến thể nhẹ nhàng thỏa đáng, khiến Quý Cạnh Trạch không chỉ hoàn toàn thả lỏng chính mình, thậm chí còn chủ động đón ý nói hùa. Trần Thuật nhìn mặt cậu đầy vẻ sảng khoái, cảm giác loại thỏa mãn trên tâm lý này thực ra còn hơn cả thỏa mãn về sinh lý. Y hỏi Quý Cạnh Trạch: "Bảo bối thoải mái sao? Học được chưa?" Quý Cạnh Trạch mê mang mở to mắt, trên mặt bởi vì tình triều mà đỏ ửng, giọng nói cũng run nhè nhẹ, cậu liền dùng nét mặt cùng thanh âm động tình hỏi Trần Thuật: "Học được... Anh lần sau... Để cho tôi thực hành sao? Để tôi... làm với anh sao?" "Để." Trần Thuật lập tức trả lời, cúi đầu hôn mi tâm cậu, dịu dàng nói: "Đương nhiên để, để cậu làm, chỉ để cậu làm..." "A!" Quý Cạnh Trạch kêu sợ hãi một tiếng, cậu không nghĩ tới ngón tay mình còn chưa lấy ra, cái kia của Trần Thuật liền tiến vào, lập tức muốn rút tay ra, Trần Thuật sớm đã dự đoán được, đè lại tay cậu không cho cậu động, thứ kia đã bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa trước sau. Một bàn tay y ấn tay Quý Cạnh Trạch, một tay còn lại vuốt ve trên mặt cậu, cả người đè lên bụng dưới cậu mà động, giữa mi nhãn mang theo đỏ ửng đặc hữu sau khi uống rượu, khiến khuôn mặt phong lưu của y có vẻ phá lệ xinh đẹp, nhưng mà động tác lại mang tính áp đảo chinh phục cùng chiếm lĩnh, công kích xâm lược hết đợt này đến đợt khác. Quý Cạnh Trạch bị dạng này của y mê đến thần hồn điên đảo, thanh âm rên rỉ cảng lúc càng lớn, đứt quãng kêu: "Để tôi... rút ra..." "Không được." Trần Thuật hơi thở gấp nói, bàn tay vuốt ve mặt cậu kia đè lên bờ môi cậu: "Đừng ồn ào, bảo bối, nhớ kĩ nơi này, cậu phải học cho được nha..." Nói, y cười nhẹ: "Học xong lần tới làm tôi thích!" "Tôi... Tôi muốn... Không được... Muốn bắn!" "Kia càng không được!" Trần Thuật cúi đầu xem cây gậy chống trên bụng mình của Quý Cạnh Trạch, "Tôi để cậu bắn cậu mới có thể bắn!" Y nói liền bắt đầu giở trò xấu, động tác càng lúc càng nhanh, buông lỏng bàn tay Quý Cạnh Trạch ra, thả bàn tay cậu rút ra, dùng thứ kia của chính mình nghiền áp lên chỗ muốn mạng kia. Quý Cạnh Trạch không thể chịu đựng được hai tay ôm lấy cổ Trần Thuật, liều lĩnh dán lên người y, muốn cho chính mình cùng người này kết hợp lại càng thêm chặt chẽ, trong cơ thể sôi trào khoái cảm càng lúc càng lớn, thứ kia đã cứng rắn chảy nước cọ trên bụng Trần Thuật run rẩy, sau một trận run run liền bắn ra, làm bụng hai người một mảnh ẩm ướt. Trần Thuật thấy cậu bắn, lập tức hoãn xuống, khắc chế xúc động của chính mình, sợ kích thích quá lớn khiến Quý Cạnh Trạch khó chịu, thò tay nắm thứ vừa rồi phun đến vui sướng, hiện tại vẫn còn như cũ nửa cứng rắn kia nhẹ nhàng xoa nắn giúp cậu lùi lại khoái cảm, nằm bên tai cậu hôn môi trêu đùa: "Cho cậu bắn rồi sao, cậu lúc nào cũng không nghe lời!" Sau cao trào cơ bắp trên người Quý Cạnh Trạch vốn căng cứng giờ đã thả lỏng, cậu rầm rì hồi vị một lát, nâng chân lên quấn lên eo Trần Thuật, dùng chân mình đi cọ eo lưng bóng loáng của Trần Thuật, thở hổn hển hỏi: "Anh còn được sao?" Trần Thuật cười, hung hăng đỉnh cậu một chút: "Cậu nói xem!" "Vậy là tốt rồi." Quý Cạnh Trạch cũng cười, chân quấn càng chặt, kéo thân thể Trần Thuật về hướng chính mình, ghé vào lỗ tai y nói: "Lại đến! Còn muốn!" Ngày đó hai người bọn họ ép buộc đến rất muộn, thích đủ, tắm rửa xong, đều có chút kiệt sức. Trần Thuật ôm Quý Cạnh Trạch vào trong ngực, nắm một bàn tay cậu chơi. Quý Cạnh Trạch mệt mỏi nói: "Tôi mệt." "Cậu ngủ đi." Trần Thuật sờ phía sau lưng cậu, vuốt chầm chậm: "Ngủ đi." "Tôi ngủ liền lộn xộn, anh làm thế nào?" "Khoác lác, cậu đều đạn tận lương tuyệt, lộn xộn cái quỷ!" Trần Thuật cười, liếm ngón tay cậu: "Hôm nay cậu khẳng định không có sức lộn xộn, mau ngủ." Mí mắt Quý Cạnh Trạch đã nặng đến nâng không nổi, lời nói càng ngày càng mơ hồ: "Vậy anh chớ đi... Tôi không lộn xộn... Anh đừng đi..." Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, rất nhanh đã ngủ say trong lòng Trần Thuật, Trần Thuật buông tay cậu ra, đổi sang một tư thế khiến cậu nằm càng thoải mái, dưới ánh trăng sáng tỏ đêm hè nhìn Quý Cạnh Trạch ngủ say thật lâu, y không muốn quấy rầy giấc mơ của cậu, cúi đầu chỉ hôn khẽ một cái lên đầu vai. Tôi sao có thể sẽ đi đâu. Trần Thuật nghĩ: Tôi sẽ không đi. Tôi hối hận rồi, tối ngày hôm đó tiếp điện thoại của cậu xong, tôi hẳn là nên lập tức đến, giống như cậu yêu cầu như vậy, giống như bây giờ, dỗ cậu ngủ, ôm cậu ngủ, để người cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi ngủ, người đầu tiên cậu nhìn thấy lúc thức giấc, đều là tôi. Cạnh Trạch, tôi chỉ là một người bình thường, tôi không có cách nào khác cho cậu những gì một bá đạo tổng tài có thể cho cậu, thế nhưng từ giờ trở đi, tại mỗi một thời điểm cậu cần tôi, mặc kệ muộn bao nhiêu, mặc kệ xa bao nhiêu, mặc kệ là thời tiết gì, mặc kệ sẽ bị ai nhìn thấy, tôi nhất định đều sẽ đuổi tới bên cạnh cậu, vĩnh viễn sẽ không lại để cậu một mình... Quý Cạnh Trạch thử việc không chỉ qua, lại còn tiếp tục bị lưu lại phòng tiêu thụ, tiền lương cũng tăng một ít. Trương Đào cũng qua thử việc, nhưng không lưu lại làm tiêu thụ, chuyển sang làm hành chính. Quyết định này vừa có thể phát huy giá trị của Quý Cạnh Trạch đến lớn nhất, cũng cho cháu ngoại trai giám đốc đãi ngộ tương đối tốt, Trần Thuật sau khi nghe được Quý Cạnh Trạch nói cho tin tức này, tổng kết: "Ít nhất có thể thấy được tố chất phòng nhân sự của Ngũ Khánh vẫn còn chấp nhận được!" Đối với kết quả này Quý Cạnh Trạch không có gì bất mãn, Trương Đào lại không vui, hắn một lòng muốn lưu lại phòng tiêu thụ, lúc chuyển sang phòng hành chính đầy bụng bực tức, nói đám người làm hành chính kia tất cả đều là đấu tâm kế, còn không bằng đi phòng phát triển sản phẩm lăn lộn cùng đám kỹ thuật viên lôi thôi kia. Quan hệ tư nhân của hai người bọn họ cũng không tệ lắm, Trương Đào cũng không phải người giữ mồm giữ miệng, lúc thu thập đồ đạc, hùng hùng hổ hổ nói với Quý Cạnh Trạch: "Đờ mờ, vốn tôi cũng có thể lưu lại phòng tiêu thụ, nhưng tôi có một đơn lớn bị Khang Đạt cạy đi!" Quý Cạnh Trạch nhịn cười giả bộ hồ đồ: "Khang Đạt à..." "Còn không phải sao, chính là đồ chó hoang Trần Thuật của Khang Đạt!" Bởi một ít "từng trải đặc thù", Quý Cạnh Trạch không chịu được ba chữ "đồ chó hoang" này, nhưng mà ba chữ này hiện tại trăm phần trăm chính là dùng để chửi người. "Đồ chó hoang Trần Thuật" - này không phải mắng Trần Thuật, đây chính là mắng cậu nha! Quý Cạnh Trạch nhịn không được đáp trả: "Đào Tử cậu mắng Trần Thuật liền mắng Trần Thuật, chó chọc cậu cái gì!?" Trương Đào ít khi nhìn thấy Quý Cạnh Trạch tức giận, lúc này đột nhiên giận dữ thật đúng là dọa đến hắn, vội vàng nói đùa: "Vậy được, kia đờ mờ Trần Thuật vậy được chứ!" Đệt đệt đệt đệt đệt đệt! Quý Cạnh Trạch cũng là phục, này không mẹ nó vẫn là mắng cậu mà!* (ban đầu Trương Đào nói là 狗日的 – cẩu nhật đích – là một từ chửi tục, nghĩa là đồ con hoang, đồ chó hoang... sau đó đảo lại một chút, Trương Đào dùng từ日 了 狗 了 – nhật liễu cẩu liễu – giữa bạn bè với nhau, đây chỉ là một câu nói đùa, ý nghĩa kiểu như WTF, nhưng dịch word by word thì lại là đồ bị chó fuck, mà Quý Cạnh Trạch thì đúng là bị "đồ chó hoang" Trần Thuật "làm" thật, nên thành ra đều là chửi Cạnh Trạch hết. J)