Chương 99: Yêu (H) - 3   Editor: Limoncello   Anh thật sự nổi giận, lực tay mất khống chế, bóp cô đau đớn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   “Ưm.” Anh Hiền ưm một tiếng, nhấc chân đá anh: “Anh làm em đau.”   Lúc này Phó Thành mới phản ứng lại, cuống quít buông tay, thấy nhìn dấu tay được mình tạo ra trên eo cô, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve nó.   Động tác dịu dàng nhưng giọng điệu vẫn không tốt lắm: “Rốt cuộc em uống thuốc gì?”   “Thuốc tránh thai.”   Động tác xoa nắn chợt ngừng lại.   Anh Hiền bất đắc dĩ: “Không phải cái loại đó, là thuốc tránh thai ngắn hạn, phòng tránh thôi, không có tổn thương gì cho thân thể.”   Với một người đàn ông có hứng là bắn vào trong, anh cũng hay thật, làm được một nửa phải gắng gượng dừng lại nghe cô phổ cập kiến thức về thuốc tránh thai.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Phó Thành nửa tin nửa ngờ: “Thật chứ?”   “Thật.” Anh Hiền quay đầu, dùng đôi mắt ửng hồng mơ màng quyến rũ anh.   Vẻ mặt của Phó Thành lập tức thay đổi, lửa dụng ngày càng bốc lên, bóp chặt eo cô đưa đẩy một lần nữa.   Huyệt nhỏ quá ướt át, lại còn cắn chặt hết lần này đến lần khác, giống như muốn hút khô anh vậy, không ngừng siết chặt quy đầu. Anh Hiền nhu mì nghiêng đầu nhìn anh, vết son loang lổ, lem lên gò má.   Phó Thành bị dáng vẻ này của cô quyến rũ, bắt đầu độc ác thọc vào rút ra.   Sự sung sướng bao lấy Anh Hiền như cuồng phong bão táp, tê dại như điện giật, đến mức cô cứ cơ hồ không cảm nhận được thân thể của mình. Cô xụi lơ dưới thân anh, thỏa sức rên rỉ.   Cô quyến rũ như thế, cũng bất lực như thế, giống như sắp vỡ ra đến nơi.   Giống như trong giấc mơ của anh.   Phó Thành cắn chặt quai hàm, nắm lấy cổ tay của cô rồi giữ trên đỉnh đầu, cả người đè lên, khép cái chân mềm nhũn không chút sức lực nào của cô xuống dưới thân mình.   “Anh Hiền, anh nhịn không nổi rồi, để anh bắn một lần trước, đợi lát nữa sẽ để em ra sau, được không?”   Lồng ngực cứng rắn như tấm sắt, Anh Hiền bị anh ép mà thở không nổi, hốc mắt ướt át phiếm hồng, hoàn toàn không có sức để nói chuyện.   Sau mười mấy cái, cơ bắp toàn thân Phó Thành căng chặt, cuối cùng cũng tràn ngập vui sướng mà bắn ra. Ngay lúc bắn tinh, quy đầu chặn cửa tử cung chật kín, tùy ý phun dòng nước trắng đục.   Kích thích trực tiếp như vậy khiến Anh Hiền hứng không thôi, phần bụng tê dại như bị kim đâm rồi cũng tràn bờ đê.   Cô mới vừa định nói Phó Thành biết mình cũng lên đỉnh rồi thì bị anh bế lên.   Phó Thành ôm cô vào phòng ngủ, đặt lên mép giường chơi tận hứng. Hỗn hợp tinh dịch và nước xuân bị anh ép ra, phát ra âm thanh nhóp nhép.   Vách thịt đang lên đỉnh cũng tham lam bao bọc lấy thứ to lớn cứng rắn kia, siết chặt lại, giống như sợ giây tiếp theo anh sẽ rời đi vậy.   “Hự.” Phó Thành bị hút đến mức huyệt thái dương giật giật, liều mạng giữa chặt eo cô, không ngừng chuyển động tăng tốc độ chạy nước rút, thứ đó dần cứng trở lại, càng cắm ra những âm thanh phóng đãng hơn nữa.   Bụng co rút đến đau nhức, Anh Hiền bám lấy anh xin tha: “Phó Thành, chậm một chút, a… em thật sự không chịu được…”   Hoa huyệt ướt át không ngừng chảy nước, không thể phân biệt được đó là chất lỏng của lần lên đỉnh trước hay là mới tiết ra, càng bất an hơn chính là dưới sự kích thích liên tục, không biết làm sao mà cảm giác mắc tiểu ngày càng mãnh liệt.   Nhìn khuôn mặt của người phụ nữ bị dục vọng tra tấn đến mức dâm đãng trước mắt, Phó Thành duỗi tay ôm mặt cô, môi mỏng lướt khắp ngũ quan của cô, đầu lưỡi liếm láp khóe môi cô.   “Anh Hiền, ngồi lên người anh.”   Cô còn tưởng là anh muốn nữ chủ động, không ngờ Phó Thành không hề nằm xuống, mà ngồi ở mép giường, ôm cô ngồi lên đùi để đưa lưng về phía mình.   Anh Hiền bị hôn đến nỗi mơ mơ màng màng, để mặc anh quyết định.   Bàn tay thô ráp mơn trớn bắp đùi dính đầy chất lỏng không phân biệt được, chậm rãi tách ra, để cô làm một tư thế hai chân mở rộng đầy dâm đãng.   “Anh Hiền…” Anh hôn cổ cô, tách chân cô rồi đưa đẩy.   Chiếc gương cao ngang người ở trước mặt hai người, phản chiếu từng chi tiết khi quyện vào nhau.   Anh Hiền thấy mặt của người phụ nữ trong gương đầy thỏa mãn, xoay hông quấn quýt với thứ trong quần của người đàn ông, đong đưa trái phải, nhún lên nhún xuống, hai bầu ngực nặng trĩu xóc nảy, hạt đào ở một bên còn lớn hơn bên còn lại một vòng.   Giữa hai chân, phần thịt non đỏ đến nhỏ máu cắn chặt vật to lớn dữ tợn, bị nó kéo ra rồi thọc trở về. Chất lỏng trắng đục phủ kín toàn bộ âm hộ, đang chảy ra khỏi kẽ mông của cô.   Nó là thứ đã khiến cô trở thành kẻ đầu têu, đang nghiêng đầu rũ mắt, sống mũi cao thẳng đặt ở mạch máu của cô, say mê hôn lên gáy cô.   “Ưm a…” Quá là kích thích, Anh Hiền kẹp chặt mông theo bản năng, lập tức cảm nhận được sự trơn trượt đặc sệt ở kẽ mông.   Là tinh dịch của anh. Suy nghĩ chợt lóe lên, thân thể của Anh Hiền càng căng chặt hơn nữa.   Phó Thành bắn một lần nên không vội vàng nữa, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa hạt ngọc trai, trêu đùa cô đâu vào đấy.   Anh Hiền cảm thấy cơ thể bắt đầu co rút, từng đợt khoái cảm đang úp sọt mình. Tư thế này càng có thể vào sâu hơn nữa, thậm chí còn không thể nào né tránh, quy đầu đè nén cổ tử cung, giống như muốn chui vào bên trong.   Cô nâng mông lên, muốn tránh đi, mới vừa cử động đã bị Phó Thành dùng sức ấn xuống, quy đầu đụng phải cửa tử cung với sức lực hơn trước nữa.   “A —— không được, Phó Thành, Phó Thành, buông ra… em muốn đi tiểu, á ——!” Anh Hiền run rẩy kêu la, làn da hồng hào đã nổi chằng chịt vết hồng.   Phó Thành dừng một chút, hai tay còn bóp chặt eo cô hơn.   “Anh… anh… làm gì đấy…”   Phó Thành không trả lời, cắm đầu đâm lên trên, lần sau còn mạnh hơn lần trước, hai viên ngọc nảy lên vỗ vào cửa huyệt, cô bị cắm đến nỗi phải thét ra tiếng chói tai.   Lúc khai thác vàng anh có nghe bọn David nói, chỉ cần kỹ năng đủ tốt thì có thể khiến phụ nữ sướng đến mất khống chế, đó mới được xem là lên đỉnh thật sự. Lúc đó anh mới biết, thì ra mất khống chế còn có ý nghĩa này.   Anh chưa từng khiến cô mất khống chế.   Là do không đủ sướng sao?   “Anh Hiền, tè ra đi.” Giọng nói phía sau khàn đến đáng sợ, đôi môi nóng bỏng lưu luyến cần cổ của cô, mút ra từng dấu đỏ.   Anh Hiền kịch liệt giãy giụa nhưng sao cô có thể là đối thủ của anh, không được mấy cái đã bị khống chế. Cô không thể chịu đựng nổi mà nhắm chặt hai mắt, rơi nước mắt gọi anh: “A a a —— Phó Thành!”   Một dòng nước phun ra từ chỗ dính nhau của hai người, ngay khoảnh khắc cô bị mất khống chế, cơn sung sướng lần thứ hai cũng tới.   Thân thể run rẩy co quắp, đầu óc trống rỗng, Anh Hiền mệt lả liều mạng thở dốc, tóc rối tung dính lên trên mặt.   Phó Thành nhìn gương mặt lên đỉnh mất hồn của cô, càng ngắm càng mê mẩn, mất lý trí, xoay người đè cô xuống dưới thân, gác hai đùi cô lên bả vai mình, thân dưới càng lúc càng nhanh, dùng quy đầu để ép chất lỏng ấm áp không biết là gì ra ngoài   Anh Hiền đã bị khoái cảm liên tiếp tra tấn đến cực hạn, khàn giọng thều thào: “Phó Thành, anh, a… xong chưa…”   “… Anh Hiền, đừng kẹp chặt như vậy.” Phó Thành rút ra hai cái, cúi người chống bên cạnh cô, trấn an hôn lên đôi mắt cô: “Sắp xong rồi.”   Đôi mắt của anh nóng bỏng sáng rực, giống như một ngọn lửa đang hừng cháy.   Huyệt nhỏ bị cọ đến tê dại, Anh Hiền vô thức rên rỉ, mọi suy nghĩ đều bị anh cắm vỡ, chỉ còn lại khoảng không trắng xoá.   Không biết qua bao lâu, cô cảm nhận được một dòng chất lỏng phun tràn nơi đó. Thân thể lỏng lẻo căng chặt trong vô số cơn sung sướng ập tới, cô bám lấy mọi thứ có thể bắt được trước mặt theo bản năng.   “… Em, Anh Hiền.”   Anh Hiền không nghe rõ anh nói cái gì, của hừ bừa một tiếng.   Phó Thành kéo cô lại rồi hôn lên, giọng nói còn nóng bỏng hơn hơi thở: “Anh yêu em.”