Chương 98: Thuốc gì? [H]   Edit: Pimm’s   Không ngờ rằng anh lại đột nhiên nhìn chằm chằm cô, thẳng thừng nói: “Anh muốn em.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Nói đoạn, anh áp môi lên, đầu lưỡi chẳng nói chẳng rằng xông vào khoang miệng Anh Hiền.   Nếm được mùi hương ngọt ngào vừa quen thuộc lại xa lạ, nỗi nhớ nhung bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa. Phó Thành sung sướng hít vào một hơi thật dài, oxi mang theo dục vọng quét qua từng mao mạch, khơi dậy lòng chiếm hữu mãnh liệt của anh.   Anh Hiền đẩy vài cái nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay vặn ra sau lưng, không thể dùng được một chút sức lực nào cả.   Cô hừ vài tiếng, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt đang lan ra trong cơ thể, sau đó hội tụ lại ở phần bụng dưới, hóa thành chất lỏng chua chua, từ từ rỉ ra.   Hôm nay Phó Thành đặc biệt gấp gáp và sốt ruột, anh ngậm lấy lưỡi cô, mút không ngừng, sức lực lớn đến nỗi hệt như muốn nuốt luôn cô vậy. Một tay anh bóp chặt lấy cổ tay đang chống cự của cô, một tay luồn thẳng vào trong quần lót, phủ lên nơi riêng tư mà xoa nắn.   Được Phó Thành khát khao như thế, cảm xúc của Anh Hiền lập tức tràn đầy, nhưng cơ thể cô rõ ràng là chưa sẵn sàng, miệng huyệt thít chặt rồi co rút lại, đáng thương rỉ ra chút vệt nước, vừa mới đủ làm ướt ngón tay anh.   Chắc chắn không thể cứ thế mà phang được, sẽ xé rách cô mất.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Phó Thành xoay người đẩy cô vào góc tường, ngậm lấy rồi day day vành tai non mịn, sau đó gấp gáp không nhịn nổi mà thúc giục: “Anh Hiền, nhanh một chút, anh sắp không đợi được nữa rồi.”   “Ưm….” Bụng dưới thít chặt lại, Anh Hiền khó chịu rên rỉ.   Cô nghi ngờ rằng anh cố tình, biết nói như vậy sẽ làm cô có cảm giác.   Nhưng Phó Thành vẫn cứ im lặng không nói gì cả.   Anh Hiền giơ một chân lên quấn lấy anh, cọ xát vài cái cho bớt ngứa ngáy, thở hổn hển nói: “Anh biết rõ phải làm thế nào mới có thể khiến em nhanh ướt mà. Phó Thành, nói cho em nghe đi.”   Trái tim ngứa ngáy, Phó Thành dừng lại, thở hổn hển vào lỗ tai cô, hô hấp càng lúc càng nóng bỏng, càng lúc càng nhanh.   “Anh Hiền, em… ướt đi.” Anh thử nói ra câu đầu tiên, sau đó cảm nhận được cơ thể của cô bỗng nhiên căng thẳng, nơi mềm mại dưới bàn tay khẽ run lên, phun ra một dòng chất lỏng nhỏ.   Tuyến phòng thủ tâm lý bỗng nhiên sụp đổ, Phó Thành vừa liếm vành tai cô vừa khàn giọng lẩm bẩm: “Anh rất nhớ em, ngày nào cũng nhớ.”   Anh Hiền rung động vô cùng, ưỡn eo đón lấy tay anh, cố ý nói: “A…. Nhớ thế nào, mơ thấy mình dùng con hàng đó phang em sao?”   Âm nhanh mềm mại đến nỗi có thể vắt ra nước.   Gậy thịt giật nảy lên một cái đầy phấn khích, máu cũng đang sôi trào. Phó Thành mím chặt môi, cố gắng chống lại dục vọng đang dâng trào đến bên bờ vực mất kiểm soát.   Anh đúng là nghĩ về cô như vậy, nhưng không phải là nhớ cô theo cách đó.   Anh Hiền lẳng lặng thở dài, tự mình vặn vẹo cái mông, ưỡn khe thịt nơi âm hộ đi cọ tay Phó Thành, đôi môi đỏ mọng khẽ cọ khóe môi anh: “Em cũng rất nhớ anh, có nỗi nhớ kiểu thuần khiết, cũng có….” Cô nở nụ cười trầm thấp: “Không thuần khiết.”   Thì ra cô cũng như vậy.   Phó Thành thoáng buông lỏng một chút, ngón tay đẩy mở thịt trai, nhẹ nhàng chọc vào phần thịt trơn bóng bên trong. Cô run rẩy thở hổn hển, anh hỏi: “Không thuần khiết là sao?”   “Ưm…. Anh biết mà….” Anh Hiền nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận sự thô ráp của những đầu ngón tay anh.   “Anh Hiền, anh muốn nghe em nói.” Nước bọt tích trong miệng anh, khiến cho giọng anh cũng trở nên ướt át.   “Sẽ chảy nước…. A…. Quần lót ướt đẫm hết cả rồi, a…. Muốn anh sờ em…”   Phó Thành vén áo cô lên, đầu vú đỏ hồng sưng cứng lên đập thẳng vào mắt, anh nắm lấy quầng vú mà xoa nắn bóp nặn: “Thế này sao?”   Anh Hiền bị anh ném lên đỉnh dục vọng, chẳng còn sức lực đâu mà trả lời. Anh dùng đầu ngón tay xoa ép đầu vú của cô, tiếp tục ép hỏi: “Là thế này phải không? Anh Hiền, em muốn anh sờ em như thế nào?”   “A, a… đúng rồi.” Hai chân run rẩy không ngừng, nơi riêng tư rỉ nước.   Quá sướng. Nhưng Phó Thành rõ ràng là ăn quen bén mùi, lại cúi đầu cắn viên anh đào bị tàn phá kia, cắn nó đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, sáng loáng vị miệng anh tẩm ướt.   Phó Thành bóp thịt vú, đầu lưỡi quét qua núm vú cô, anh nói: “Anh Hiền… Em có biết không, lúc thấy em từ trong thang máy đi ra, anh chỉ muốn đè em lên tường, phang em một trận….”   Anh Hiền cúi đầu, vừa khéo có thể thấy được anh đang liếm láp cô ra làm sao. Đầu lưỡi đỏ tươi mạnh mẽ nghiền ép viên thịt sưng đỏ, liếm được một chốc lại mút vào một cái, gặm cắn vô cùng mạnh bạo. Bộ ngực gần như tê dại, một sợi chỉ bạc nối liền giữa đôi môi mỏng với đầu núm vú.   Cơ thể càng thêm mẫn cảm, hai chân lại khẽ run lên.   Phó Thành cởi quần ra, cây hàng sưng tấy và tím tái bật ra khỏi lớp vải, dựng thẳng rồi nảy lên mấy cái trong không khí. Anh nắm lấy cây gậy của mình, ưỡn eo một cái, đút ngay vào trong cơ thể Anh Hiền. Quy đầu to lớn nong rộng hành lang thịt ra, nghiền ép thành trong ngập nước mà không hề thương tiếc.   Phó Thành bị cô kẹp chặt đến nỗi mềm nhũn cả háng, cắn răng hừ nhẹ: “Chặt quá.”   Chẳng biết tại sao, một tiếng này lại khiến cho chân tay Anh Hiền tê dại, toàn thân không còn sức lực, cơ thể trượt thẳng xuống dưới. Phó Thành đỡ cô lên, để cho cô quỳ trên ghế sofa. Anh bóp vòng eo thon của Anh Hiền, đâm lút cán vào từ phía sau.   “A--- Phó Thành----”   Ở chỗ hai người giao hợp, nước dâm văng tung tóe khắp nơi. Anh Hiền siết chặt ngón tay đến trắng bệch, ngửa đầu rên lên đầy quyến rũ.   Nơi riêng tư nhớp nháp đã chuyển thành màu đỏ ửng, hoàn toàn bị kéo ra trước mặt Phó Thành, để mặc cho thứ thô to của anh đâm thọc thỏa thích bên trong.   Hô hấp của Phó Thành càng lúc càng nặng nề, lồng ngực áp sát vào ngực cô, anh hãy còn hỏi: “Thích không?”   Lý trí của cô dần dần sụp đổ trong từng cú thúc vào của anh, khóe mắt cô ướt át. Anh Hiền hé môi hừ một tiếng, cúi đầu bật ra tiếng rên rỉ vỡ vụn: “Thích…”   Lấy được câu trả lời, Phó Thành càng chơi mạnh bạo và đút vào sâu hơn nữa, thậm chí còn vặn mặt cô qua mà liếm hôn: “Thích gì nào, Anh Hiền, nói anh nghe đi.”   Mái tóc Anh Hiền tán loạn, nước mắt sinh lý ứa ra: “Thích anh chơi em, a… Thích được con hàng của Phó Thành cắm…”   Hai mắt Phó Thành đỏ lên, quy đầu thúc mạnh vào cổ tử cung, bật ra một tiếng rên khẽ từ trong cổ họng: “Em là của anh, Anh Hiền.” Bắp thịt rắn chắc giống như tường đồng vách sách đè ép cơ thể mềm mại của người phụ nữ. Phó Thành hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm ngọt ngào này, dục vọng không đáy hệt như hố sâu cuối cùng cũng có dấu hiệu được thỏa mãn.   Anh đang quá cảnh ở Hồng Công thì đọc được một tờ báo giải trí, trên trang nhất là tin hành lang về cô.   So với những từ như người đẹp rắn rết, máu lạnh nham hiểm, thứ anh để ý hơn cả đó chính là cụm từ “vị hôn thê của một quý ngài có tiềm lực” ở trong bài báo. Trong đó có một bức ảnh, là cô và Thẩm Đông Dương, hai người ngồi đối diện với nhau trong vườn hoa của một tiệm cà phê ngoài trời. Mặt của Thẩm Đông Dương được làm mờ bằng mosaic, mắt cô cũng được che lại tượng trưng [1], nhưng có thể nhìn ra được cô đang cười, cười với Thẩm Đông Dương.   [1] Hình minh họa, hình thứ nhất và thứ ba lần lượt là kiểu che mặt bằng mosaic và che mắt bằng một thanh đen như đoạn văn miêu tả:   Thời gian chụp được bức ảnh đó là từ hai năm trước, cánh săn ảnh Hồng Công đã chộp được nó từ lâu, nhưng mãi đến khi cô “nổi đình nổi đám” trên Weibo mới dám tung ra.   Hai năm trước hai người còn chưa quen biết nhau, Phó Thành biết mình không có lý do gì để ghen tuông cả.   Nhưng vào giờ phút này, cô vẫn là vị hôn thê của Thẩm Đông Dương, chỉ có không ngừng giữ lấy cô mới có thể khiến thuyết phục bản thân anh rằng, cô thật sự là của anh.   Anh Hiền nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Phó Thành, mất hồn lặp lại: “Ừ… Em là của anh…”   Gậy thịt to dài đi sâu vào, không ngừng mài ép hành lang ướt át. Anh nhéo viên thịt trai phía dưới của cô, rồi đến hai đầu vú của Anh Hiền, thậm chí thỉnh thoảng còn vân vê lỗ hậu của cô.   Anh học được ở đâu mấy thứ này?   Tiếng rên rỉ của Anh Hiền vang lên không ngớt, nhếch mông run rẩy không ngừng, cố gắng ưỡn về phía sau, trận làm tình kịch liệt đến nỗi cô suýt nữa ngã xuống khỏi ghế sofa.   Cảm giác mình sắp bắn tinh, Phó Thành dừng lại, mổ lên cái gáy ướt đẫm mồ hôi của cô, nói: “Bao.”   Anh Hiền thở hổn hển vài hơi rồi mới tìm lại được giọng nói: “Không cần đâu, em đã uống thuốc rồi…”   Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu, nhưng lại như một cốc nước đá tạt thẳng vào mặt Phó Thành:    “Ai cho em uống thuốc?” Giọng nói khàn khàn chất chứa nỗi tức giận bừng bừng.   Anh Hiền ngơ ngẩn, phản ứng một hồi mới quay sang nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái: “Anh nghĩ em uống thuốc gì?”   Phó Thành cau mày, vẻ nghi ngờ hiện lên trong đáy mắt.   Chẳng phải là cái loại thuốc không tốt cho cơ thể đấy sao? Còn có thể là thuốc gì nữa?